Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu lột giấy gói kẹo ra, đem viên kẹo đưa tới bên miệng nàng.
Hồng Thuận không chút nghĩ ngợi, mở cái miệng nhỏ nhắn ra ngậm viên kẹo vào trong miệng, bắt đầu thưởng thức.
"Ăn ngon không?" Lăng Tu nhẹ giọng hỏi.
Hồng Thuận gật đầu một cái, trả lời: "Ăn ngon, tạ ơn Lăng Tu ca ca."
Nhận sự đối đãi khác biệt như vậy, để cho Tiểu Bì ngạc nhiên trong nháy mắt, cảm nhận được một cổ bi thương mạnh mẽ.
Lão Bát thì lại là cười ha hả, trêu ghẹo nói: "Nhìn ngươi quá xấu, ngay cả tiểu cô nương cũng không thích ngươi."
"Cút, chúng ta đều là tám lạng nửa cân, ai cũng không thể giễu cợt ai."
Tiểu Bì đảo cặp mắt trắng dã, sau đó lộ ra một cái mỉm cười thân thiện, nói với Hồng Thuận, "Tiểu muội muội ta hỏi ngươi nha, vì sao ta cho ngươi kẹo thì lại không nhận, mà Lăng Tu ca ca cho ngươi thì ngươi liền ăn vậy nè?"
"Bởi vì Lăng Tu ca ca không phải là người xa lạ!" Hồng Thuận ngậm kẹo, miệng nói có chút không rõ.
"Ta cùvàng Lăng Tu ca ca đi cùng nhau, cho nên ta không có khả năng là người xa lạ." Tiểu Bì nói.
Hồng Thuận không nói gì, mà là ngẹo đầu, như là đang suy tư lời hắn nói.
"Thất ca, giúp ta nói một chút nha!"
Tiểu Bì hướng Lăng Tu nói, hắn rất thích chơi cùng tiểu cô nương này, đặc biệt một cô bé thiên chân vô tà như Hồng Thuận, rất đáng yêu làm người ta muốn hôn một cái.
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Hồng Thuận, bọn họ đều là bạn tốt của ta..."
"Đúng đúng đúng, chúng ta đều là hảo bằng hữu của Lăng Tu ca ca, không phải là người xa lạ, đến, Hồng Thuận, đây còn có một viên kẹo nè, cho ngươi!" Tiểu Bì đưa viên kẹo còn lại tới trước mặt Hồng Thuận.
Hồng Thuận cũng không có lập tức lấy ngay, mà là nhìn Lăng Tu một chút, hỏi ý tứ của hắn, khi được hắn gật đầu ý, mới vươn tay lấy viên kẹo từ trong tay Tiểu Bì.
Trong lòng Tiểu Bì thích vô cùng , nghĩ thầm: Tiểu cô nương thật là tốt, một viên kẹo là có thể dễ dàng đối phó, hắc hắc...
Lúc này, Hồng Thuận hướng hắn nói tạ ơn: "Cảm ơn thúc thúc!"
"Ha hả a... Không cần cảm tạ."
Gương mặt Tiểu Bì thỏa mãn, nhưng mới vừa nói xong, hắn liền hóa đá, Hồng Thuận xưng hô thất ca là Lăng Tu ca ca, sao ta lại biến thành thúc thúc.
Tình huống gì? Vì sao ta lại là thúc thúc? Ta và thất ca đâu có kém nhau bao nhiêu tuổi đâu!
Hắn nhìn về phía Lão Bát, dò hỏi: "Vừa rồi Hồng Thuận gọi ta là cái gì?"
"Thúc thúc!"
"Gọi thất ca là gì?"
"Ca ca!" Lão Bát đáp.
Khi được xác nhận, Tiểu Bì cảm thất thật là khó chịu, sao lại là thúc thúc, bản thân rõ ràng là ca ca mà? Không lẽ ta già như vậy?
Lập tức tươi cười khom lưng nói với Hồng Thuận: "Hồng Thuận a, ngươi cám ơn ta là không sai, nhưng không nên gọi ta là thúc thúc."
Hồng Thuận mở to một đôi đen lúng liếng, nghi hoặc nhìn hắn.
Tiểu Bì mặt không đỏ tim không đập mạnh, nhếch miệng nhe răng cười nói: "Ta cũng là ca ca, gọi ta là Tiểu Bì ca ca nghe chưa?!"
Lão Bát không nhịn được mà cười khẽ.
Tiểu Bì cho hắn một cái ánh mắt giết người, cắn răng nói: "Câm lại cho ta!"
Lão Bát nhịn xuống không cười, kết quả khuôn mặt đỏ bừng.
Hồng Thuận gặp khó khăn, rõ rang cái người trước mặt này là thúc thúc mà, tại sao phải gọi là ca ca vậy nè, thật là kỳ quái!
"Hồng Thuận, ngươi kêu một tiếng Tiểu Bì ca ca xem nào!" Tiểu Bì có chút chờ đợi không nổi.
Thấy sự chờ mong trong mắt hắn, Hồng Thuận không muốn để cho hắn thất vọng, liền gật đầu một cái dưa, gọi một tiếng: "Tiểu Bì ca ca!"
Tiểu Bì vô cùng vui sướng, cười hắc hắc nói: "Hồng Thuận thật ngoan, sau này nếu như sẽ ta lại trở về, ta nhất định sẽ mang thật nhiều kẹo cho Hồng Thuận."
"Thật vậy chăng?" Vừa nghe đến kẹo, mắt nàng sáng rực lên.
"Đương nhiên là thực rồi, Tiểu Bì ta nói chuyện thì sẽ tuyệt đối giữ lời." Tiểu Bì vỗ ngực nói.
Hồng Thuận đưa ngón tay út ra.
Tiểu Bì lại bất ngờ không biết là ý gì, nghĩ thầm: Đây là sao? tiểu cô nương này khinh bỉ ta sao?
"Nàng là muốn ngoéo tay với ngươi!" Lăng Tu lên tiếng giải thích.
"Ngoéo tay?"
Tiểu Bì không khỏi cảm thấy xấu hổ, dò hỏi, "Hồng Thuận là muốn ngoéo tay sao?"
"Ân." Hồng Thuận gật đầu.
Tiểu Bì ngồi xổm xuống, cũng đưa ngón tay út tay phải ra, kéo ngón tay với nàng.
"Ngoéo tay thắt cổ, 100 năm không cho phép thay đổi, người nào thay đổi là con chó nhỏ." Hồng Thuận nói, thanh âm rất êm tai, dường như tiếng nhạc từ trên trời vây.
"Hồng Thuận, Hồng Thuận!"
Xa xa, truyền tới một tiếng cô gái gọi ầm ĩ.
Hồng Thuận sau khi nghe được, liền nhìn Lăng Tu cùng Tiểu Bì nói lời chào: "Mẹ gọi ta, ta phải trở về, Lăng Tu ca ca, Tiểu Bì thúc thúc, tạm biệt."
Nói xong, xoay người chạy đi, tựa như một tinh linh.
"Thật là một tiểu cô nương khả ái!"
Tiểu Bì nhìn bóng lưng Hồng Thuận rời đi cảm thán nói, cũng không lưu ý việc Hồng Thuận gọi lại hắn là thúc thúc, "Được rồi thất ca, làm sao ca ca biết nàng vừa rồi ngoéo tay cùng ta? Ca ca giống như đặc biệt hiểu biết với các tiểu cô nương vậy."
Lăng Tu không trả lời, thu hồi ánh mắt, lại nhìn bầu trời phía tây, ở trong mắt của hắn, phương khoảng không kia như đang hiện lên thân ảnh của Lăng Tuyết.
"Cái gì? Muốn chúng ta hôn hắn một cái?" Lúc này, một trận tiếng kinh hô truyền tới từ sáu vị thanh thiếu niên.
Ba người Lăng Tu giương mắt nhìn lên, khi nhìn rõ sở là chuyện gì xảy ra, nhất thời kinh ngạc ngẩn cả người.
Diệp Lương Thần đi ra rồi, còn mang theo một cái nữ nhân xấu siêu cấp, không, nói đúng ra, đó là một người nam nhân đóng vai nữ nhân, mà sắm vai nam nhân của nàng, chính là Hòa Thượng.
Mang lông mi giả thật dài, vẽ mắt rất đậm, vẽ loạn một tầng son phấn thật dày, môi còn vẽ son hồng, một bộ đồng phục học sinh màu trắng không cách nào che lại thân thể béo tốt của hắn, lộ ra lông ngực, bụng béo và rốn cũng lộ ra bên ngoài.
Hai cái đùi voi đeo vớ, lại hợp với một cái quần lót tam giác màu đen, thời khắc này Hòa Thượng nhìn chói mắt không gì sánh được, nhưng là được bề ngoài xấu xí làm nổi bật lên.
Không chỉ Tiểu Bì và Lão Bát, ngay cả Lăng Tu cũng cảm thấy buồn nôn muốn ói, trên người nổi lên một tầng da gà, Hòa Thượng bây giờ, tuyệt đối là tồn tại làm ác mộng cho người xem.
Tiểu Bì bừng tỉnh đại ngộ: "Như hoa, đây không phải là Như Hoa đại danh đỉnh đỉnh sao?" Rồi cười to, nhìn có chút hả hê nói, "Thì ra Diệp Lương Thần nói không có sai, Hòa Thượng ca thực sự rất giống một minh tinh, ha ha..."
"Vậy còn chờ gì, nhanh chóng đi qua gần gũi nhìn một chút a." Lão Bát đồng dạng nghi ngờ nhìn, kêu to chạy như bay qua.
Tiểu Bì đuổi theo, rất hiển nhiên, đây là một lần cơ hội khó có được thấy Hòa Thượng an mặc như vậy.
Lăng Tu thở ra một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, chạy đi.
Lúc này khóe mắt Hòa Thượng như sắp nứt ra trừng Diệp Lương Thần, trên trán nổi gân xanh, bởi vì hắn biết mình bị gài bẫy, hơn nữa còn là bị bẫy rất thảm, từ đầu đến chân đều bị bẫy, thế nhưng trước đó nói không đổi ý, còn mẹ nó nói thẳng người nào đổi ý người đó chính là tôn tử.
Hắn hiện tại rốt cuộc biết vì sao ngay cả thất ca cũng không thể đảm nhiệm được việc này, mẹ nó không phải sắm vai a, đây rõ ràng là muốn bêu xấu hắn a.
Không có đạo lý, thật thật không có đạo lý, lẽ nào Tiểu Bì và Lão Bát đẹp trai hơn mình hay sao?