Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Mặt đông của sơn trại là một sườn núi nhỏ, sườn núi nhỏ phủ đầy cây cỏ xanh biếc, địa thế bằng phẳng, cho dù có chút phập phồng, nhưng độ dốc cũng vừa phải, tựa như một cái sân bóng Golf vậy.
Diệp Lương Thần đổi lại một cái áo gió màu đen, mũ lưỡi trai ép xuống rất thấp, cuộn ống quần lên, trên chân chỉ còn lại bít tất màu sắc rực rỡ cùng với giầy da, nhìn thế nào cũng không thấy nó hợp với nhau chút nào.
Ở trước mặt hắn, là rất nhiều thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, biểu tình trên mặt thiếu niên đều giống nhau, có tò mò, có mong đợi.
Lăng Tu và Hòa Thượng nhìn bọn họ từ phía xa, lúc này Lạc Duẫn Nhi và Tào Minh Khang không có ở đây, bọn họ đang ở trong nhà gỗ chiếu cố Tương Linh Tuệ.
"Tiểu tử này làm cái gì vậy nè?" Hòa Thượng nhịn không được hỏi.
"Không phải hắn đã nói rồi sao, hắn đang dậy hoc." Tiểu Bì gặm một cây củ cải, lơ đãng nói.
Hòa Thượng dùng sức vỗ cái ót của hắn, tục tằng nói: "Việc này còn cần ngươi nói sao, ta hỏi là hắn chuẩn bị dậy học thế nào."
Tiểu Bì buông tay: "Ta cũng không biết a!"
"Biết liền nói biết, không biết liền nói không biết, ngươi là có ý gì?" Hòa Thượng nói.
"Không biết chính là không biết a."
"Cút!" Hòa Thượng lại vỗ ót của hắn.
Vẻ mặt Tiểu Bì đầy ủy khuất: "Hòa Thượng ca, ngươi đừng đập ót của ta, sẽ bị ngươi đập ngu mất."
Hòa Thượng vừa nghe, không chút nghĩ ngợi lại thưởng thêm một cái: "Hiểu cái trứng, rõ ràng ta đang giúp ngươi thông minh thêm một chút, muốn thông minh, thì phải bỏ ra một chút đại giới mới được."
Nói xong, lại vỗ tiếp ba cái.
Tiểu Bì sắp bị đập khóc, vẻ mặt như đưa đám nói: "Vậy ta không muốn thông minh được chưa?"
"Không được, ngươi là người kéo xuống chỉ số thông minh của đội ngũ này xuống rất cao, ta có nghĩa vụ giúp ngươi đề cao trí lực một chút." Hòa Thượng nói.
Tiểu Bì nhất thời lộ ra biểu tình hoảng sợ, thầm nghĩ: Muốn đánh ta thì cứ nói thẳng đi, tìm một cái một lý do không phù hợp thực tế như vậy làm cái gì.
Lão Bát cười khúc khích, hắn thích nhất là thấy biểu tình Tiểu Bì kinh ngạc.
"DCM ngươi cười cái rắm!" Tiểu Bì trợn mắt trừng trừng.
Lão Bát tiếp tục cười: "Đúng đúng đúng, ta chính là cười cái rắm, ha ha ha..."
"Cái em gái ngươi, ngứa da, muốn ta gãi giúp ngươi đúng không!"
Tiểu Bì bỏ củ cái đang gặm vào trong túi, vén tay áo lên, liền nhào tới hướng Lão Bát.
Cái chiêu hầu tử thâu đào kia, được thi triển ra một cách lưu loát.
"Uy uy uy, các ngươi kìm chế một chút, đừng bạo trứng thật!" Hòa Thượng lên tiếng nhắc nhở.
Lăng Tu cũng là bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, Diệp Lương Thần đã đi tới, thấy Tiểu Bì nhào tới người Lão Bát, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Bọn họ đây là..."
"Đang có đam mê đặc biết, không cần quan tâm bọn họ." Hòa Thượng nói.
"Đam mê đặc thù? Thì ra bọn họ cong ah, ai nha, ta đột nhiên cảm giác thấy hưng phấn như vậy nè!" Diệp Lương Thần lộ ra vẻ hưng phấn.
Lăng Tu và Hòa Thượng thì kinh khủng và vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm: Tên này chẳng lẽ là gay?
Phát giác được ánh mắt hai người Lăng Tu rất quái dị, sắc mặt Diệp Lương Thần đỏ lên, mang giải thích: "Đại ca, tuyệt đối không phải như các ngươi nghĩ, ta là nam nhân bình thường." Nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Được rồi, ta là đến mời Hòa Thượng giúp ta chuyện ."
"Hỗ trợ?"
Hòa Thượng lộ vẻ nghi hoặc, "Hỗ trợ cái gì?"
"Chính là diễn một vai diễn thôi mà."
"Không đi, ta cũng không biết diễn kịch." Hòa Thượng cự tuyệt.
"Không cần phải biết diễn kịch, chỉ cần đứng ở đó trước mặt đàn hỗn tiểu tử kia là được, rất đơn giản." Diệp Lương Thần tranh thủ nói.
Hòa Thượng vẫn từ chối: "Không đi không đi, không có hứng thú, nếu như cần tìm người hỗ trợ, thì nhờ hai con hàng này đi." Chỉ chỉ trên đất Tiểu Bì và Lão Bát.
"Không được a, bên ngoài của bọn họ không phù hợp với yêu cầu, đại ca cũng không được, chỉ có ngươi mới có thể." Diệp Lương Thần nói.
Gì? Ngay cả thất ca đẹp trai như vậy mà cũng không được?
Hòa Thượng nhất thời cảm thấy đó là chuyện rất có mặt mũi, ho khan vài tiếng: "Ngươi xác định?"
Diệp Lương Thần gật đầu: "Đúng vậy, chuyện này nhất thiết phải có ngươi giúp, những người khác đều không giúp được, bởi vì chỉ có dáng dấp của ngươi mới giống người kia."
Giống người nào?
Hòa Thượng mừng như mở cờ trong bụng, bất quá lại dứt khoát quyết nhiên phất tay ngăn cản, sau đó đứng lên từ dưới đất: "Được rồi, đừng nịnh bợ, ta giúp ngươi là được." nhìn Tiểu Bì cùng Lão Bát, "Xem, đã biết giá trị nhan sắc của ta cao hơn các ngươi bao nhiêu chưa?, sau này chớ có so sánh ta với các người, ca ca và các ngươi cũng không phải là một mặt hàng."
Nói xong cười lớn rồi đi cùng Diệp Lương Thần.
"Tình huống gì? Dáng dấp của hắn nhìn gớm như vậy, mà dáng dấp lại như minh tinh?" Tiểu Bì không tin.
"Giống minh tinh ở chỗ nào, Diệp Lương Thần có bị mù mắt hay không, nhìn không thấy thất ca của chúng ta sao?" Lão Bát cũng nghi ngờ nói.
Hòa Thượng không ở đây, bọn họ không có chút cố kỵ gì.
Lăng Tu lại rất bình tĩnh, hắn cũng không quan tâm những thứ này.
Ánh mắt đang tràn đầy vẻ không mục đích nhìn mọi nơi, chợt phát hiện một đạo thân ảnh đang dựa vào một thân cây, mắt to đen nhánh hiếu kỳ tràn đầy một tia khiếp đảm nhìn bên này.
Phát giác được ánh mắt của hắn trông lại, tiểu cô nương lập tức như là một con thỏ bị kinh sợ núp ở phía sau cây, chính là nữ nhi của Hoàng Sở Đào.
Lăng Tu cười cười, đứng dậy đi tới, tiểu cô nương kia vẫn như cũ núp ở phía sau cây, như là đang giãy dụa trong một ý nghĩ nào đó.
Nhìn thấy Lăng Tu, thân thể tiểu cô nương không khỏi run lên, lui về phía sau ra vài bước, hiển lộ ra một chút hoảng loạn, sau đó rồi lại dũng cảm ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn.
Lăng Tu cũng nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, không có chút tì vết nào, phấn điêu ngọc trác, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Thấy nàng, giống như là thấy được Lăng Tuyết, cảm giác thân thiết không nói ra được.
Ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nàng, khẽ mỉm cười: "Ngươi tên là gì?"
"Hồng Thuận!" Tiểu cô nương trả lời, thanh âm rất nhỏ.
"Hồng Thuận? Ân, tên rất êm tai."
"Đại ca ca, ngươi tên là gì?" Hồng Thuận hỏi.
Lăng Tu ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới cái tiểu cô nương bốn năm tuổi này sẽ hỏi tên của hắn, khẽ cười nói: "Ta gọi là Lăng Tu."
"Lăng Tu ca ca, cám ơn ngươi đã cứu mẹ ta." Hồng Thuận nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy vẻ cảm ơn.
Lăng Tu sờ sờ đầu của nàng, không nói gì.
Lúc này, Tiểu Bì đã đi tới.
"Tiểu muội muội, ngươi mấy tuổi?" Tiểu Bì hỏi.
Hồng Thuận có chút khiếp đảm, thế nhưng lại không hoảng hốt, hồi đáp: "Ta năm tuổi."
"Thật đáng yêu, đến, cho ngươi nè!" Tiểu Bì móc ra hai cục kẹo từ trong túi, đưa tới trước mặt nàng.
Hồng Thuận lắc đầu cự tuyệt: "Mẹ nói, không thể ăn đồ người xa lạ cho."
Hắc, có ý tứ!
Tiểu Bì bị chọc cười, nhìn Lão Bát, cười hắc hắc nói: "Tiểu muội muội nói không sai, ta thích." Khom lưng, biểu tình thành khẩn nói, "Tiểu muội muội yên tâm, đây là kẹo thật, rất ngọt, cầm ăn đi, không sao đâu."
Hồng Thuận vẫn lắc đầu.
Lăng Tu thấy nàng cự tuyệt, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở trên viên kẹo, biết nàng rất muốn ăn, liền cầm viên kẹo từ trong tay Tiểu Bì.