Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Thừa nhận Diệp Lương Thần này, tự nhiên Lăng Tu sẽ đi tới nơi bọn họ dừng chân nghỉ ngơi một đêm, còn nữa, tất cả cửa hàng lớn nhỏ trong Cảnh Trấn đã không còn thức uống, đều bị bọn họ dời đi hết, hôm nay bọn họ đang thiếu nước, cũng cần phải tiến hành bổ sung.
Ra khỏi Cảnh Trấn, lại đi về hướng tây bốn năm km, một cái sơn trại liền xuất hiện ở trong tầm mắt.
Bốn phía chỉ dùng cọc gỗ làm tường thành cao, tiến vào bên trong tường cao, một loại khí tức điền viên đã lâu không thấy đập vào mặt.
Có ruộng bậc thang, có nhà gỗ, phảng phất như đi tới một tiểu sơn thôn, dân phong thuần phác, khi đám người Lăng Tu đến, người sống sót sinh hoạt tại nơi này đều không chịu nổi hiếu kỳ, đi ra từ trong phòng quan sát đoàn người Lăng Tu.
Mà Diệp Lương Thần có uy vọng rất cao ở trong sơn trại, từng người sống sót đều chào hỏi hắn, mà hắn cũng là không chút nào keo kiệt giới thiệu đám người Lăng Tu.
"Đây là đại ca ta mới quen biết, gọi là Lăng Tu."
Lại chỉ vào mấy người Hòa Thượng, "Bọn họ đều là bằng hữu của đại ca ta, ngày hôm nay ở nhờ một đêm ở trong sơn trại của chúng ta, các ngươi còn suy nghĩ cái gì, mau gọi đại ca a!"
"Đại ca!"
Mấy chục người sống sót, mặc kệ nam nữ già trẻ, nhất tề đều hô như vậy.
Điều này làm cho Lăng Tu thật sự không biết nên nói cái gì, cảm giác như lại trở về Bạch bang.
Đang đi tới, đột nhiên nghe được từng tiếng đánh chửi cùng tiểu cô nương khóc.
Giương mắt nhìn lên, ở trước một gian nhà gỗ, một đại hán đang quyền đấm cước đá với một phụ nữ, phụ nữ kia cũng không dám phản kháng, cong thân, che chở nữ nhi bốn năm tuổi.
Khóe mắt tên kia như sắp nứt ra, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi không biết xấu hổ đồ đê tiện, cả ngày chỉ biết đi tìm nam nhân, nói, có thừa dịp lão tử làm việc lại đi câu dẫn nam nhân trong sơn trại hay không?"
Nữ tử lắc đầu, không rên một tiếng.
"Còn không thừa nhận, lão tử ở ngoài đã nghe một mùi mồ hôi thúi, tuyệt đối không phải là của lão tử, nhất định là ngươi mang nam nhân về nhà rồi." Đại hán cả giận nói.
Nữ tử vẫn lắc đầu như trước, tóc xốc xếch xõa xuống, mơ hồ có thể thấy được mặt nàng bầm dập.
"Tốt, ngươi không nói đúng không, ngươi không nói hôm nay lão tử liền đánh chết ngươi!" tên kia nhặt lên một cây gậy trúc từ dưới đất, liền hung hăng quật xuống phần lưng cô gái.
"Ba ~ "
Gậy trúc nhất thời tứ phân ngũ liệt, nữ tử phát ra một tiếng kêu rên thống khổ tê tâm liệt phế, cả người té nhào trên mặt đất.
"Mẹ, mẹ!"
Tiểu cô nương nằm úp ở trên người nàng thút thít, sau đó quay đầu hai mắt đẫm lệ nhìn tên kia, giang hai tay cánh tay bảo hộ nữ tử, "Không nên đánh mẹ, đừng đánh mẹ..."
"Tiểu tạp chủng, nơi này không phải là nơi ngươi noi chuyện, mau tránh ra cho ta!"
Tên kia dùng một tay nhấc tiểu cô nương kia, ném qua một bên, sau đó tiếp tục quyền đấm cước đá với nữ tử kia.
Mỗi một chiêu đều dùng hết toàn lực, tiếng cô gái kia kêu rất thê lương, thâm sâu vào linh hồn của mỗi người.
Lăng Tu nhíu mày, thân hình lướt đi tới, đưa tay bắt cổ tay tên này lại, ngăn hành động hung ác của hắn lại.
Tên kia quay đầu nhìn lại, là một cái khuôn mặt xa lạ, lại không chút nghĩ ngợi liền quát: "Làm gì?"
"Như ngươi đối đãi với một nữ nhân vậy, thấy rất thoải mái hay sao!" Lăng Tu thản nhiên nói.
"Nàng là lão bà của ta, ta làm gì với lão bà của thì mắc mớ gì tới ngươi."
Đại hán nỗ lực muốn tránh thoát khỏi tay Lăng Tu, kết quả vô luận dùng sức như thế nào đi nữa, cũng không cách nào tránh thoát, liền quát mắng Lăng Tu, "Buông tay, con mẹ nó ngươi buông tay cho ta!"
Lăng Tu ánh mắt đông lạnh, trên tay gia tăng thêm lực đạo.
"Ca ca ~ "
Xương tay giống như là muốn không chịu nổi cổ áp lực này mà vỡ nát, sắc mặt đại hán chợt biến, ngay cả cây gậy trúc cũng cầm không vững, chỉ khom người, mặt lộ vẻ thống khổ, trong miệng hô: "Đau quá đau ..." Ngay cả nước mắt cũng đã tuôn ra.
Lăng Tu vung tay, đại hán tựa như một con quay quay vài vòng mới ngã xuống đất.
Tên kia được tự do bò dậy từ dưới đất, hai mắt đỏ ngầu liền muốn nhào tới hướng Lăng Tu.
Lúc này, Diệp Lương Thần gọi hắn lại: "Hoàng Sở Đào, dừng tay!"
"Thần ca, ngươi tới vừa lúc, người kia là ai a, hắn dựa vào cái gì mà có thể đánh người?" Tên kia chỉ vào Lăng Tu cáo trạng.
"Vậy ngươi dựa vào cái gì mà đánh người nè?" Diệp Lương Thần hỏi lại.
"Ta..."
Hoàng Sở Đào nhất thời nghẹn lời, sau đó hung tợn nói, "Việc xấu trong nhà không thích hợp nói cho bên ngoài."
"DM, ngươi còn nói việc xấu trong nhà không thích hợp để người bên ngoài biết, ta cho ngươi biết, toàn bộ sơn trại đều biết ngươi làm gì rồi." Diệp Lương Thần nói.
Vừa nói xong, Hoàng Sở Đào đỏ tới mang tai, cuối cùng đem nguyên nhân quy kết ở trên người cô gái này: "Còn không phải là vì cái đồ đê tiện kia sao, cả ngày muốn thông đồng với nam nhân, ta có thể không tức sao."
"Ngươi tức giận không tức giận đó là chuyện của ngươi, đừng khiến cho sơn trại gà bay chó sủa là tốt rồi!" Diệp Lương Thần nói.
Lúc này Mộng Du đã đi nâng nữ nhân nằm trên đất dậy.
Đều là nữ tử, Lạc Duẫn Nhi chán ghét cực hạn đối với Hoàng Sở Đào.
Hòa Thượng đi tới, đập đập vai Hoàng Sở Đào, thanh âm tục tằng nói: "Anh em, ở trong nhà đánh nữ nhân thì tính cái gì, có bản lĩnh đi ra ngoài đánh tang thi đi."
Vừa nói đến tang thi, trong mắt Hoàng Sở Đào lóe lên vẻ sợ hãi rồi biến mất ngay, rồi nói: "Ngươi là ai, ta nên làm như thế nào không cần tới ngươi hướng dẫn?"
"Chớ khẩn trương, ta chỉ là một người đi ngang qua , phát biểu cách nhìn của mình mà thôi!" Hòa Thượng ha hả cười.
Giờ này khắc này, Lăng Tu đã đở tiểu cô nương kia lên từ dưới đất, hắn sở dĩ ra tay ngăn cản, cũng là bởi vì tiểu cô nương này để cho hắn nhớ lại Lăng Tuyết, vô luận là nàng hay là Lăng Tuyết, đều giống như là sủng nhi thượng thiên ban tặng cho thế gian, rất hồn nhiên đáng yêu.
"Cảm ơn đại ca ca!" Tiểu cô nương hướng Lăng Tu nói tiếng cám ơn, sau đó liền chạy tới hướng mẫu thân của nàng.
Lăng Tu cũng đứng lên từ dưới đất, vừa mới đón nhận tiểu cô nương kia cảm kích tươi cười, hắn cũng mỉm cười.
"Ai, thanh quan khó tính việc nhà a!"
Diệp Lương Thần hít một tiếng, "Đại ca, đi, ta mang bọn ngươi đi nghỉ ngơi."
Lăng Tu gật đầu.
Trước đây đã nói phải khoản đãi thật tốt đám nguồi Lăng Tu, hắn tất nhiên nói được thì làm được, kêu mọi người trong sơn trại, giết gà giết vịt, rất bận rộn.
"Tên Hoàng Sở Đào kia cũng thật là, trước đây còn không có phát sinh tai nạn, ở Cảnh Trấn hắn đã nổi danh là người đánh vợ, nguyên nhân nghe nói là fo hắn phát hiện nữ nhi không phải là con ruột của hắn, từ khi biết chuyện này, hàng ngày hắn đều hoài nghi lão bà hắn ngoại tình, vụng trộm với nam nhân. Có một lần còn treo ngược lão bà hắn lên đánh, nếu không phải chúng ta cứu lão bà hắn ra, sợ rằng lão bà hắn cũng bị hắn đánh chết rồi."
Diệp Lương Thần nói ra chuyện trong nhà của Hoàng Sở Đào.
Lăng Tu không phát biểu bất kỳ cái nhìn gì.
"Không nói hắn, đại ca, có hứng thú nghe ta dậy hoc hay không?" Diệp Lương Thần bỗng nhiên nói.
Lăng Tu hồ nghi nhìn về phía hắn: "Dậy hoc? Ngươi?"
"Đúng vậy, chính là ta, đừng nói là gặp phải tang thi, coi như là gặp phải lệ quỷ, cũng sẽ không có bất kỳ sợ hãi nào." Diệp Lương Thần thần bí nói.