Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Rống!
Đồ tể tang thi gào thét liên tục, quơ Cự Phủ một cách cuồng loạn.
"Ầm ~ rầm" đèn đường trên đường phố bị Cự Phủ chém gãy ngang, bay ra rất xa ngã xuống đất.
"Oành" một chiếc xe hơi đã bị Cự Phủ đập vỡ, bốn cái bánh xe nổ tung trong nháy mắt, trần xe lõm xuống thật sâu, đã không còn hình xe, thật giống như một đống đồng nát.
Diệp Lương Thần không ngừng né tránh dưới sự công kích của đồ tể tang thi, lăn, nhảy nằm úp sấp, là biến chủng cấp C, mà cũng chật vật như vậy, nhiều lần suýt nữa thì đã bị Cự Phủ bổ trúng.
Hắn té xuống ngồi dưới đất, hai chân ở trong trạng thái duỗi thẳng, cái mông đã nở hoa, cột sống cùng nửa người trên đều đang rung động kịch liệt, đầu ông ông rung động, không cách nào phục hồi lại tinh thần trong chốc lát.
"Sưu ~ "
Một tiếng xé gió lạnh thấu xương truyền đến, ngẩng đầu định nhãn vừa nhìn, lúc này liền sợ đến vong hồn bốc lên.
Cự Phủ trong tay Đồ tể tang thi tựa như lạch trời đang hạ xuống, mục tiêu là đầu của hắn, lưỡi phủ phóng hàn quang chói mắt, cái loại sát ý kinh khủng này bao phủ hắn lại, để cho đầu hắn lạnh toát cả người.
"Khinh thường rồi, xong đời rồi!"
Diệp Lương Thần trợn to hai mắt, mâu quang run rẩy, đây là cục diện hắn hoàn toàn không có dự liệu được, mới rồi hắn còn đang đắc chí giả trang ở trước mặt mọi người, thể hiện hắn anh dũng vô cùng, kết quả lại thất bại thảm hại, đồ tể tang thi quá cường đại, vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.
Bốn người người đi cùng hắn đều đang trợn mắt, đều lộ ra biểu tình thất kinh sợ hãi, giờ khắc này, thời gian phảng phất như trở nên chậm lại, không gian như bị đọng lại, mọi người đều không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tang thi đồ tể phách cự phụ xuống, bọn họ thậm chí đã có thể dự đoán đến hình ảnh dầm dề máu kế tiếp.
Khẩn trương, sợ hãi, lo nghĩ... Một loạt tâm tình tiêu cực xông lên đầu, cuối cùng đều hóa thành một âm thanh hò hét: "Thần ca!"
Tiếng hét của bọn họ cũng không thể ngăn cản đồ tể tang thi, chuôi Cự Phủ này như lạch trời vậy vẫn mang theo khí thế không thể ngăn cản, phách xuống hướng phía Diệp Lương Thần.
Nhưng vào lúc này, thân ảnh của Lăng Tu giống một đạo cầu vồng, xẹt qua khoảng cách mười mấy thước, thật giống như đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Diệp Lương Thần, tay trái nâng một cái, tinh chuẩn bắt lại Cự Phủ.
"Ầm ~ rầm"
Cán búa đụng vào tay, giống như là hai khối kim loại hung hăng đụng vào nhau, tạo ra tiếng vang âm hưởng không dứt.
Mặt đất chỗ Lăng Tu đứng, bị cổ cường lực này tác dụng lên mà sụp đổ xuống.
Cự Phủ đánh xuống thế như chẻ tre cũng bị dừng lại ở giữa không trung, không cách nào lại di chuyển xuống một chút nào.
Diệp Lương Thần sửng sốt, bốn người kia cũng sửng sốt, ngây ra như phỗng, so sánh với đồ tể tang thi, Lăng Tu nhỏ bé như người lùn vậy, nhưng hắn lại có thể cứng rắn đỡ được Cự Phủ của đồ tể tang thi, hơn nữa còn ngăn lại bằng tay không.
Nhìn người đứng thẳng trước mắt này, thân ảnh như chiến thần vậy, nội tâm Diệp Lương Thần vô cùng khiếp sợ.
Cự Phủ của Đồ tể tang thi nặng chừng hơn ba trăm cân, cộng thêm thế chặt xuống, lực lượng cũng chí ít hơn sáu trăm cân, hơn sáu trăm cân là cái khái niệm gì, chính là chỉ cần đè xuống là có thể làm người bị ép thành một bãi thịt nát.
Nhưng bây giờ hắn nhìn cái thấy gì, người kia lại dùng tay ngăn cản nó chém xuống, còn dùng một tay!
Không thể tưởng tượng nổi, đơn giản là khó có thể tin.
Còn chưa chờ hắn tỉnh hồn lại, lại một hình ảnh đánh vỡ nhận của hắn xuất hiện...
Lăng Tu nâng chân phải lên, đá vào ngực đồ tể tang thi, lực lượng cuồng mãnh lấy chỗ giao tiếp xúc làm trung tâm khuếch tán hướng về bốn phía, đồ tể tang thi tựa như diều đứt giây, bay về phía sau, tạo ra một được vòng cung trên không trung, sau đó mới "Oành" một tiếng nện xuống đất, ngay cả là tang thi, thì cũng cảm thấy bối rối sau cú ngã này.
Diệp Lương Thần càng bối rối hơn, cằm cũng muốn rớt xuống, trong lòng nhấc lên rung động vô cùng.
"Ta thấy được cái gì, ta đã nhìn thấy gì a?"
"Rầm "
Chật vật nuốt nước miếng một cái, lông tơ cả người cũng dựng lên, có thể dùng một cước đá bay tang thi có thể trọng hơn hai trăm cân, này... Hắn vẫn còn là người sao?
Bốn người kia cũng nghẹn họng nhìn trân trối, biểu tình trên mặt cũng xuất hiện rất nhiều biều tình đặc sắc, bọn họ vừa rồi còn tưởng rằng đám người kia là người điên, bọn họ dõng dạc nói muốn giải quyết đồ tể tang thi, lại không nghĩ rằng lai5 là thật, cái tên kia quả thực là một quái vật, mạnh đến nổi biến thái.
Cùng lúc đó, Lăng Tu cầm theo cây Cự Phủ, nhìn như một con kiến đang vác theo một cái lá cây vậy, xẹt qua không gian như một đạo mị ảnh, sau đó đánh xuống đầu đồ tể tang thi.
Ầm!
Mặt đất rung động, Cự Phủ trực tiếp bị chém bay đầu, phủ nhận sắc bén cắm vào mặt đất kiên cố. Thi thể không đầu của đồ tể tang thi giãy dụa co quắp vài cái, cuối cùng nằm im bất động.
Tay phải Lăng Tu cầm cán búa, nhãn thần đạm mạc liếc nhìn thi thể đồ tể tang thi nằm trên mặt đất, có một trận gió nhẹ thổi tới, tóc của hắn nhẹ nhàng phiêu động.
Tuấn lãnh, cao ngạo, tự tin!
Từ khi bắt đầu lao lên đến lúc chém thủ cấp của đồ tể tang thi xuống, rất liền mạch lưu loát, không có bất luận cái động tác dư thừa nào, lại làm mọi người rung động sâu đậm. Mỗi người đều sửng sốt, bao gồm cả đám người Hòa Thượng, cái loại cường thế này, cái loại khí tràng bễ nghễ thiên hạ này, làm bọn hắn cảm thấy bị thuyết phục.
"Đẹp trai, thất ca quả thực quá đẹp trai!" Lão Bát dẫn đầu phản ứng kịp, biểu tình vẻ mặt sùng bái.
"Cái gì mà đẹp trai a, đó là tương đối đẹp trai!" Tiểu Bì nghiêm túc nói.
"Đẹp trai cái trứng, thất ca chúng ta thật quá ngầu, ngầu không chịu nổi!" Hòa Thượng dùng sức vỗ ót Tiểu Bì một cái, sữa chửa nói.
Lạc Duẫn Nhi không biết nên nói cái gì, nàng cũng không biết Lăng Tu có đẹp trai không, nàng chỉ biết một việc, ở bên người Lăng Tu, nàng sẽ có cảm giác an toàn.
"Quả thực là quá ngầu!" Tào Minh Khang cũng chen vào một câu, lần đầu tiên hắn không có đối lập với Hòa Thượng.
Đoàn người giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Lăng Tu, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười.
Bốn người kia cũng nâng Diệp Lương Thần lên từ dưới đất, vẫn còn không có cách nào hồi phục lại tinh thần, đồ tể tang thi là uy hiếp lớn nhất ở Cảnh Trấn này, lúc này lại biến thành một cỗ thi thể nằm ở đây, cảm giác có chút không chân thật.
"Đa tạ đại ca cứu mạng, một ngày là đại ca, chung thân là đại ca, xin nhận của tiểu đệ một lậy!" Diệp Lương Thần hướng Lăng Tu nói lời cảm tạ, nói xong, liền muốn quỳ trên mặt đất quỳ lạy.
Lăng Tu vội vàng ngăn cản hắn, thản nhiên nói: "Ngươi tuổi lớn hơn ta nhiều."
"Tuổi không trọng yếu, quan trọng là ... Tư cách, ngươi đã cứu ta một mạng, vậy chính là ta lá... Không, đại ca của Hủ Quân ta, ta nhận định ngươi." Diệp Lương Thần nói.
"Vì sao ta cảm thấy như là lời thoại trong một bộ phim nào đó?" Tiểu Bì gãi gãi cái ót nói.
Mặt Diệp Lương Thần đỏ lên, lập tức phất tay phủ định: "Không, đây tuyệt đối không phải là lời thoại trong phim, ta cầm jj phát thệ, đây là do cá nhân ta nghĩ ra."
Lăng Tu không nói gì, lúc đầu tên này khiến người ta một loại cảm giác không câu nệ, hình tượng rất nghiêm chỉnh, cũng không nghĩ đến hiện tại liền lộ ra nguyên hình, đúng là đóa kỳ hoa a. Bất quá nghĩ đến vừa rồi hắn có can đảm một mình đối mặt với đồ tể tang thi để cứu mọi người, ấn tượng đối với hắn lại vô cùng tốt.