Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đồ tể? !
Lăng Tu nhíu mày, quay đầu nhìn hướng ra phía ngoài, chỉ thấy được một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi tới.
Cao chừng hai thước ba, mang gang tay da màu đỏ, mặc một bộ tạp dề màu đen, thân thể rắn chắc, cơ thể làm y phục trên người bị căng cứng hết cỡ nhìn rất chật chội, tựa như đồ tể giết heo vậy. Ngoài đầu và bộ mặt không cách nào thấy rõ, bởi vì bị một tầng da vẩy bao lấy, chỉ có miệng lộ bên ngoài, không có môi, ngay cả khi đang ở trạng thái khép kín, cũng có thể thấy rõ hai hàng răng bén nhọn, có chút dữ tợn.
Tay phải của Đồ tể cầm một thanh Cự Phủ, Cự Phủ trầm trọng, bị nó kéo lê trên mặt đất, âm hưởng chói tai này, chính là do Cự Phủ ma sát với mặt đất, tia lửa bắn ra mỗi khi Cự Phủ bị kéo lê ma sát với mặt đất.
Cường đại, sát khí lành lạnh, giống như là tà linh đến từ Địa Ngục!
"Ta DCM nó a, đây là cái quái vật gì vậy, sao lai giống như đúc đồ tể trong phim ảnh vậy?" Hòa Thượng lẫm liệt, mở to hai mắt thập phần khiếp sợ nói.
Tiểu Bì và Lão Bát cũng đều trợn tròn mắt, giật mình ở tại chỗ.
Diệp Lương Thần chậm rãi nói: "Hắn là người bán thịt heo trong Cảnh Trấn chúng ta, dùng việc mua bán thịt heo mà sống, người khác giết lợn đều cần bốn năm người hỗ trợ, mà hắn chỉ cần một mình là đủ, heo hơn hai trăm cân cũng bị hắn dùng một cánh tay kẹp lấy, lực lớn vô cùng. Mà bây giờ, hắn là tang thi kinh khủng nhất trong Cảnh Trấn của chúng ta, người sống sót chết trong tay hắn không dưới mười người, hắn có thể dung một búa chém một người thành hai khúc."
"Sợ cái gì, nhìn xem bản tiểu thư đối phó nó như thế nào!"
Tương Linh Tuệ kêu một tiếng, móc ra hai thanh chủy thủ liền chủ động xông ra ngoài, ngay cả S3 mà nàng còn dám đối phó, như loại tang thi bình thường này, căn bản là nàng không sợ chút nào.
Năm người Diệp Lương Thần nhất tề run lên, trên mặt đầy vè kinh ngạc: "Trở về!"
Lạc Duẫn Nhi cũng kinh hãi, muốn gọi Tương Linh Tuệ lại, kết quả Tương Linh Tuệ đã chạy ra bên ngoài.
Đứng đối diện với tang thi đồ tể cao hai thước ba kia, Tương Linh Tuệ tựa như một cô bé, chỉ có thể nhìn đến eo tang thi đồ tể, phải ngẩng đầu lên cao để nhìn. Nàng không quan tâm, liền nhún người nhảy lên, như Linh Yến bay lên trời, hai thanh chủy thủ sắc bén vẽ ra hai đường vòng cung cực kỳ hung hãn, phân biệt đâm vào hai bên huyệt thái dương của tang thi đồ tể.
"PHỐC" "PHỐC "
Hai đạo thanh âm vang lên, lại thuận thế rút ra, thân thể mềm mại cuộn một cái trên không trung, như vận động viên thể thao biểu diễn hoàn tất động tác rơi xuống đất, hoa lệ vững vàng.
Đồ tể tang thi này vẫn không nhúc nhích, một giây kế tiếp, thân thể mới ngã xuống đất, ngay cả cây đạo trong tay cũng "Loảng xoảng" một tiếng đập xuống đất.
Tương Linh Tuệ tự tin quay đầu lại, vẻ mặt ngạo khí đi trở về, cũng không nhìn tang thi đồ tể phía sau một.
Đoàn người Diệp Lương Thần tuy rằng vô cùng kinh ngạc với thân thủ của Tương Linh Tuệ, thế nhưng biểu tình trên mặt cũng không nhẹ nhàng bớt chút nào, mà vẫn cực kỳ thấp thỏm và bất an.
Tào Minh Khang nhíu mày, giễu giễu nói: "Cái gì mà tang thi đáng sợ vướng tay chân nhất, lại không chịu nổi một kích a."
"Nó không có chết!" nữ nhân duy nhất trong đoàn người Diệp Lương Thần run rẩy kinh ngạc nói.
Không có chết?
Làm sao có thể, tang thi chỉ cần đâm trúng đầu, thì sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Đám người Hòa Thượng khẩn trương lên.
Tựa hồ như nghiệm chứng lời cô gái này nói, đồ tể tang thi ngã xuống đất đã động, nó nhặt Cự Phủ lên một lần nữa, chậm rãi bò lên từ trên mặt đất, phảng phất như một ngọn núi nguy nga, khí thế tận trời.
Tương Linh Tuệ hoàn toàn không có phát giác được tình huống sau lưng, chỉ cảm thấy bản thân như là một ca sĩ đang biểu diễn trên sân khấu vậy, đáng đón nhận sự nồng nhiệt của khán giả.
Rống!
Đồ tể tang thi gầm điên cuồng một tiếng, vũ động Cự Phủ, chạy như điên tới hướng nàng.
"Linh Tuệ cẩn thận!" Lạc Duẫn Nhi gấp đến độ kêu to.
Tương Linh Tuệ lúc này cũng nhận thấy được phía sau có một cổ lãnh ý, quay đầu nhìn lại, nhất thời sửng sốt, một cái cự phủ mang theo lực lượng kinh khủng đang lao tới, khí thế thật là kinh khủng, khiến nàng cảm thấy da đầu tê dại, tinh thần trở nên hoảng hốt.
Thân thể động theo bản năng, thúc đẩy nàng dùng chủy thủ tiến hành đón đỡ.
"Oành ~ "
Hoàn toàn như một con kiến so với con voi vậy, khi Cự Phủ đụng vào hai thanh chủy thủ, lực đánh vào làm Tương Linh Tuệ bay ra mấy thước, giống như một qua đạn pháo vậy cấp tốc bay ra, chồng chất quẳng nên xuống đất, cổ tay tê dại, ngay cả hình thái biến chủng cũng không kịp triển lộ ra mà đã ngất đi.
Tang thi đồ tể cũng không có một chút xấu hổ nào khi khi dễ tiểu cô nương, giẫm chận chạy như điên, hướng về Tương Linh Tuệ đã hôn mê, Cự Phủ giơ lên thật cao, hoàn toàn muốn chém Tương Linh Tuệ thành thịt nát.
Tuy rằng không thích Tương Linh Tuệ, nhưng dù sao nàng cũng là muội muội của Lạc Duẫn Nhi, Lăng Tu không có khả năng thấy chết mà không cứu được, ở hắn vừa mới chuẩn bị hành động thì, trên người Diệp Lương Thần chợt bộc phát ra một cổ khí thế cường đại, lòng bàn chân sinh phong, bạo rống một tiếng lao đi.
"Mắt màu xanh biếc, tên này là biến chủng cấp c!" Lăng Tu híp hai mắt lại.
Diệp Lương Thần lao ra, dùng tốc độ nhanh chóng ôm lấy Tương Linh Tuệ đã hôn mê, lại thả người nhảy ra, tránh ra khỏi cự phủ đang bổ xuống của đồ tể tang thi.
"Ầm ~ "
Búa hung hăng đập vào mặt đất kiên cố, nhất thời đá vụn bắn ra, một cái hố to khoảng một thước xuất hiện, mặt đất rung động kịch liệt một cái.
Diệp Lương Thần ôm Tương Linh Tuệ đã hôn mê về, đem Tương Linh Tuệ giao phó cho Hòa Thượng, gấp giọng dặn dò: "Mộng Du, các ngươi mau dẫn bọn họ rời đi từ cửa sau, ta dẫn dắt đồ tể rời đi!"
Nói xong, không đợi người khác đáp lại, lại xoay người lần nữa, lao hướng về phía đồ tể tang thi.
"Đến a, đến đánh ta a, ca đứng ở nơi này, ngươi có bản lĩnh thì tới đánh chết ta a!" Diệp Lương Thần đứng ở đầu đường, hai chân đứng thẳng, lỗ mũi hướng lên trời, dùng một loại tư thái bễ nghễ thiên hạ hét lên với đồ tể tang thi.
Đồ tể tang thi không để cho hắn thất vọng, nổi giận gầm lên một tiếng liền giơ Cự Phủ lên lao về hướng hắn.
"Má ơi!" sắc mặt Diệp Lương Thần chợt biến, xoay người bỏ chạy.
"DCM nó trang bức xong bỏ chạy, tên này tuyệt đối là Diệp Lương Thần!" Tiểu Bì nói.
"Đúng vậy, nhất định là hắn, vậy mà hắn vẫn không thừa nhận. " Lão Bát phụ họa.
"Các ngươi chớ ngẩn ra đó làm gì, thừa dịp lúc này mà đi nhanh đi!" Cái nữ nhân kia là Mộng Du kia vội vàng lên tiếng.
Khi nhìn thấy Diệp Lương Thần nhiều lần thiếu chút nữa bị Cự Phủ bổ trúng thì, Lăng Tu trực tiếp lao đi ra ngoài.
Bốn người Mộng Du quá sợ hãi: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Mau trở lại!"
"Yên tâm, thất ca của chúng ta không có việc gì, là không có thói quen thiếu nhân tình của người khác, thất ca muốn giải quyết con tang thi này giúp các ngươi." Lão Bát móc mũi nói.
Bốn người kia cho rằng mình xuất hiện huyễn thính ...
Giải quyết đồ tể giúp chúng ta?
Điều này sao có thể, đồ tể như nhau các tang thi khác, dù cho dùng đao xỏ xuyên qua đầu cũng không chết, đánh cái khác bộ vị thì càng không cần nói, hơn nữa lực lượng vô cùng lớn, thực lực kinh người, ngay cả đại ca của bọn họ cũng không thể đánh chết, cái thân thể nhỏ bé này làm sao có khả năng làm được.
Điên rồi, đám người kia quả thực chính là không biết trời cao đất rộng là gì mà!