Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Một màn này không thể đoán trước, mỗi người trên tường thành đều ngơ ngẩn.
Đường Tiểu Mạt rơi nước mắt như mưa, lạc giọng lực kiệt hô hoán: "Món ăn tình yêu!"
Trương Nhất, Sở Ly Nguyệt, Lý Lâm tất đều như bị rút đi linh hồn, kinh ngạc sững sờ ở tại chỗ, mắt trợn to.
Mà đối với Lăng Tu lúc này mà nói, chỉ cảm thấy phẫn nộ và không cam lòng, còn kém một chút xíu, còn kém một chút như vậy là hắn có thể phóng qua tường thành, đoàn tụ cùng Đường Tiểu Mạt, người nào bắn? Rốt cuộc là người nào nổ súng?
Bên tai, là tiếng gió thổi rung động, hắn chỉ thấy, vốn Đường Tiểu Mạt cách mình rất gần, nhưng giờ càng ngày lại càng xa, ngay cả mặt mũi cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Kết thúc sao?
Cay đắng cười, hiện tại toàn thân hắn đã không còn bất kỳ chút khí lực nào, cánh tay phải bị phế, vai trái bị bắn xuyên qua, phía dưới thì đang có vô số tang thi chờ đợi mình, trong nháy mắt té xuống, bản thân chỉ sợ sẽ bị gặm thành một đống xương trắng.
"Sưu ~ "
Đang ở lúc hắn tuyệt vọng, một bàn tay hoàn toàn do ý niệm lực biến ảo ra xuất hiện, bàn tay như sương trắng bán trong suốt, lộ ra một cổ uy thế cường đại, kéo dài mấy chục thước qua hư không, bắt lại cả người hắn, sau đó dùng một lực thật mạnh kéo hắn đi lên trên tường thành, phảng phất như có một người khổng lồ ở trên tường thành duỗi tay tới cứu hắn.
Lô Phái, Lãnh Mạc, Phan Trường Vân đều bất ngờ, Bạch Uyển Như và Bạch Uyển Tinh cũng có chút vô cùng kinh ngạc, bởi vì cứu Lăng Tu không phải là người khác, là Vũ Văn Phục lão bản của bọn họ, trước đó, thái độ của Vũ Văn Phục đối với Lăng Tu là phải diệt trừ, mà bây giờ lại xuất thủ cứu giúp, đây tột cùng là vì sao? Lẽ nào thần kinh có vấn đề sao?
"Trời ạ, đây là năng lực của đại lão bản!"
"Ý niệm biến ảo thành bàn tay, này này này... Đây là tiên thuật sao?"
"Thật đáng sợ."
Mỗi một người quân coi giữ trên tường thành đều sợ ngây người, rất nhiều người bọn họ vẫn lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Văn Phục xuất thủ.
Thân thể Lệ Viên bộ trưởng bộ ARR Khu ba run nhè nhẹ, thất hồn lạc phách tự lẩm bẩm: "Đại lão bản vì... Tại sao phải cứu hắn?"
Một loại dự cảm cực kỳ bất hảo tự nhiên xuất hiện, hắn đột nhiên hối hận vô cùng, hối hận vừa rồi bởi vì đố kị Lăng Tu được Đường Tiểu Mạt yêu thích mà nả Lăng Tu một phát súng, ngay cả đại lão bản cũng còn muốn cứu người, hắn lại hết lần này tới lần khác muốn đưa người này vào chỗ chết, hắn biết rõ mình đã làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn và sai lầm.
Ngay cả đại lão bản không truy cứu, thế nhưng lúc trước Lý Lâm đã bắn tiếng nói ai dám đả thương Lăng Tu liền đem người đó ra thiên đao vạn quả sẽ quyết định không bỏ qua cho hắn.
"Ta vừa rồi đã làm cái gì a!"
Thân thể hình như bị hút ra tia khí lực cuối cùng, Lệ Viên câm cầm được cả khẩu súng, để nó tùy ý rơi xuống đất.
"Lệ Viên! ! !"
Một tiếng đầy phẫn nộ và sát ý vang lên.
Lệ Viên xoay người nhìn lại, cả người Lý Lâm bị hỏa diễm bao phủ mang theo uy thế bài sơn đảo hải xông đến, còn chưa phản ứng kịp, cái cổ đã bị Lý Lâm bóp lại.
"Hô ~ "
Hỏa diễm ùa ra bao phủ toàn thân trong nháy mắt, dùng thân thể hắn làm nhiên liệu bốc cháy hừng hực, thống khổ xé rách linh hồn bao trùm toàn thân, thế nhưng cái cổ lại bị bóp gắt gao, không hô được một tiếng kêu, giờ khắc này đối với Lệ Viên mà nói, quả nhiên là sống không bằng chết.
Lý Lâm chợt đẩy một cái, cả người Lệ Viên liền cháy bừng bừng, rơi xuống từ trên tường thành, phía dưới, đám tang thi như vô số giòi bọ đang chờ hắn, cho dù bị hỏa diễm, thân thể của hắn cũng bị gặm sạch trong hai giây.
Tê...
Thành viên khu ba đều rùng mình một cái, câm như hến nhìn Lý Lâm, nàng quả thật là một nữ diêm vương, giết người không chớp mắt, thực lực càng kinh khủng siêu quần, đây chính là Bộ trưởng của bọn họ a, ngay cả một điểm phản kháng cũng không có, hầu như chính là giết chết trong nháy mắt!
Giải quyết xong Lệ Viên, Lý Lâm không nói được một lời, xoay người đi tới khu ba khu vực phòng thủ.
Cùng lúc đó, Lăng Tu đã an an ổn ổn rơi trên tường thành, đối với việc Vũ Văn Phục cứu mình, hắn cũng ngạc nhiên một trận.
So với việc hắn, Vũ Văn Phục càng lộ ra vẻ trấn định hơn, khẽ cười nói: "Chúng ta lại gặp mặt."
Nụ cười kia thật là hiền hòa, không giống như là cừu nhân gặp lại, như là lão hữu cách đã lâu ngày mới gặp lại.
"Vì sao lại cứu ta?" Lăng Tu hỏi.
Vũ Văn Phục hiểu ý cười: "Trên đời không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, hôm nay là lúc Huyễn Thành sinh tử tồn vong, nguyên tắc của ta là thu nạp tất cả lực lượng có thể thu nạp, cộng đồng chống đỡ lần thi triều này."
Lăng Tu không nói, chỉ đạm mạc nhìn hắn.
Vũ Văn Phục cũng không để ý vẫn mỉm cười như cũ: "Lăng Tu, biết vì sao trước đây ta muốn diệt trừ ngươi không?" Dừng một chút, rồi nói tiếp, "Bởi vì trong thân thể ngươi chảy dòng máu Thần Tộc và Huyết Dạ Tộc, bất kể là Thần Tộc hay là Huyết Dạ Tộc, chỉ cần biết sự tồn tại của ngươi, đều lựa chọn giết ngươi."
Huyết Dạ Tộc? Thần Tộc?
Lăng Tu nhíu mày, một cái suy đoán không thiết thực xuất hiện: "Ngươi biết ta xuất thân từ đâu?"
"Đương nhiên, ta còn biết phụ thân và mẫu thân của ngươi là ai, ngươi không phải họ Lăng, ngươi giống như ta, đều có họ Vũ Văn." Vũ Văn Phục nói.
Lời này vừa nói ra, không chỉ Lăng Tu, Lô Phái, Phan Trường Vân, Lãnh Mạc, cùng với tỷ muội Bạch thị đều vô cùng khiếp sợ, Lăng Tu không phải họ Lăng, mà là họ Vũ Văn, Vũ Văn Tu, chẳng lẽ tên này cũng là người Thần Tộc giống lão bản?
Dù sao đã ở bên nhau lâu như vậy, bọn họ cũng không xa lạ đối với cái từ Thần Tộc này, bởi vì khi Harry bác đã chết kia từng có nói qua lão bản là người Thần Tộc, chỉ là không biết Thần Tộc ở nơi nào mà thôi.
Đó là một chủng tộc thần bí!
Về phần Huyết Dạ Tộc, tựa hồ là tử địch của Thần Tộc, hai người đều ở trạng thái đối địch.
Trong đầu Lăng Tu trống rỗng, mất một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, thân là cô nhi, từ nhỏ liền đặc biệt muốn biết phụ mẫu của mình là ai, có thể nói, tìm được cha mẹ ruột là chấp nhất thâm căn cố đế ở trong đáy lòng hắn, hôm nay, Vũ Văn Phục cư nhiên lại cung cấp đầu mối cho hắn, vậy làm sao có thể không để cho hắn khiếp sợ được.
Vũ Văn Phục vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Lăng Tu, chúng ta là nên tìm thời gian ngồi xuống hảo hảo nói chuyện một chút."
"Dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi?" Lăng Tu quát lên.
"Chỉ bằng ý niệm lực của ngươi, cái lực lượng này chỉ thuộc về Thần Tộc, bất kỳ người nào khác cũng không thể có."
Vũ Văn Phục đáp lại, thần tình vô cùng tự hào, "Thần Tộc mặc dù xưng là Thần Tộc, chính là vì có ý niệm lực không gì làm không được, phong hỏa Lôi Điện, kim mộc, khi cường đại đến trình độ nhất định, thì có thể khống chế vạn vật."
Lăng Tu bị buổi nói chuyện này làm rung động, hắn chưa bao giờ nghĩ tới thân thế của mình lại có liên quan với Thần Tộc và Huyết Dạ Tộc, hắn thậm chí có một đoạn thời gian rất dài oán giận cha mẹ ruột của mình, ở lúc hắn vẫn còn là một hài nhi thì đã vứt bỏ hắn, hơn nữa vứt bỏ hắn ở một cái khu lạnh lẽo, bây giờ nghĩ lại, có thể năm đó, bọn họ đều có nỗi khổ tâm không thể nói được.
"Món ăn tình yêu!" "Lão Lăng!"
Hai tiếng quen thuộc mà lại thân thiết truyền đến.
Lăng Tu xoay người, chỉ cảm thấy một làn gió thơm xông vào mũi, sau đó một tiểu mỹ nhân mềm mại nhào vào trong ngực của hắn, ôm hắn thật chặt.