Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 644 - Chương 645: Huyết Dạ Thuần Chủng

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 645: Huyết Dạ thuần chủng

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Lăng Tu cúi đầu vừa nhìn, vừa lúc đón nhận một cái khuôn mặt chảy đầy nước mắt.

Tóc dài vén qua hai bên tai, khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận, giống như anh đào, khẽ búng là có thể phá. Môi xinh xắn, không có tô son môi nhưng lại có chút diễm lệ, mắt giống Hắc Bảo thạch vậy, mũi cao, cũng phải là Đường Tiểu Mạt thì là ai.

Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nàng, hô hấp của nàng, nàng thâm tình ngưng mắt nhìn, Lăng Tu biết, hết thảy đều không phải là mộng.

"Món ăn tình yêu, tại sao lâu như vậy ngươi mới về tìm chúng ta, ta còn tưởng rằng... Ta còn tưởng rằng... Ô ô ô..." Đường Tiểu Mạt không để ý tới trên người Lăng Tu dính đầy thịt tang thi, mà vùi vào trong ngực của hắn mà khóc.

Sau đó Trương Nhất và Sở Ly Nguyệt cũng chạy tới nơi này mắt cũng đỏ một vòng, gần nửa tháng đối với Đường Tiểu Mạt mà nói thì nó như một thế kỷ, có đối với bọn họ mà nói thì cũng không kém hơn báo nhiêu.

Lăng Tu muốn nâng cánh tay phải lên nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Tiểu Mạt an ủi nàng, kết quả vừa mới nhấc lên, một cảm giác đau nhức liền nảy lên đại não, lúc này mới ý thức được xương cánh tay phải của mình bị D3 cắn đứt, đành chịu đựng vai trái đau nhức, chật vật nâng cánh tay trái lên, vỗ vỗ sau lưng Đường Tiểu Mạt.

Nhẹ giọng nói: "Heo ngốc, đừng khóc!"

Vừa nghe Lăng Tu gọi nàng là heo ngốc, Đường Tiểu Mạt lại khóc lợi hại hơn, lâu lắm rồi, đã không biết cách bao lâu nàng có không nghe được cái tiếng xưng hô thân thiết này.

*

Một châm khôi phục tề, cộng thêm năng lực tự khôi phục của Lăng Tu, trong vòng mười phút vết thương trên người đã khép lại, xương cánh tay phải bị D3 cắn đứt cũng tự động liền lại, ngoại trừ màu đen sền sệt dính trên người, Lăng Tu không khác gì người bình thường, chỉ có hơi suy yếu mà thôi.

Trên đỉnh núi đối diện Huyễn Thành

Ma La Duyên Kha phục hồi lại tinh thần, trong mắt phụt ra hàn tinh, tự lẩm bẩm: "Thật không nghĩ tới, Huyễn Thành lại có người Thần Tộc, còn có người có năng lực hỏa hệ và băng Hệ." sau đó lại lộ ra một cái dáng tươi cười dữ tợn âm trầm, "Tốt, cừu nhân đều tụ ở cùng nhau, vừa lúc ta có thể giết chết toàn bộ bọn họ, hừ hừ... Hừ hừ hừ hừ hừ..."

Hai vai nhún động cười nhạt, thanh âm tựa như đến từ Cửu U Địa Ngục, lộ ra lãnh ý làm linh hồn người ta run rẩy, lại như là ma quỷ nhe răng cười.

Lão Bát ngơ ngẩn nhìn hắn, dáng dấp không có biến hóa, khí chất lại khác với Hòa Thượng một trời một vực, người trước thì sát khí lành lạnh, âm ngoan ác độc, người sau thì phóng đãng ngỗ ngược, tục tằng mà có lòng nhiệt tình.

"Ngươi trả Hòa Thượng ca lại cho chúng ta, ngươi mau trả hắn lại cho chúng ta!" Lão Bát giùng giằng bò lên từ dưới đất, rít gào quát.

Ma La Duyên Kha nghiêng đầu qua, dùng một loại ánh mắt nhìn xem kẻ ngu si nhìn hắn: "Lão Bát, ngươi chọc ta sao?"

Vừa dứt lời, thân hình hoảng động, chớp mắt đi tới phía sau Lão Bát, tay đánh xuống đầu vai Lão Bát, Lão Bát nhất thời thống khổ kêu rên một tiếng, thân thể co giật ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép tứ chi không ngừng co quắp.

"Ha ha ha..."

Ma La Duyên Kha khom lưng, đưa tay nắm dây lưng bên hông Lão Bát, mang theo hắn chạy như điên hướng về dưới chân núi, một trận tiếng cười tục tằng dần dần đi xa.

Tại chỗ, chỉ để lại Lạc Duẫn Nhi và Tương Linh Tuệ đang kinh ngạc sững sờ.

Hai người nhìn thi thể Tào Minh Khang và Tiểu Bì, thân thể thỉnh thoảng lại run lên, hết thảy tất cả, đều không ngờ tới nó sẽ như vậy; đây hết thảy tất cả, đều là giống như vậy một hồi ác mộng vậy.

Hòa Thượng chuyển biến, làm cho các nàng cảm giác như từ Thiên Đường rơi vào Địa Ngục vậy, toàn thân bị đóng bang lại vậy.

"Tỷ, chúng ta không nên đi theo, chúng ta thực sự không nên đi theo." Tương Linh Tuệ run rẩy nói, hoảng sợ nước mắt tuôn rơi.

Lạc Duẫn Nhi cay đắng thê lương cười cười, đúng vậy, các nàng vẫn luôn đồng hành cùng một con ma quỷ.

...

Quân coi giữ trên tường thành Huyễn Thành đột nhiên xao động bất an.

"Nghe, cái thanh âm gì vậy?"

"Tiếng cười, là một người nam nhân cười to."

"Kỳ quái, thanh âm này truyền tới từ nơi nào?"

Mỗi người đều kinh hãi đảm chiến nhìn xung quanh bốn phía, bởi vì cái thanh âm này quá tà môn, giống như là thanh âm xuất hiện giữa thiên địa, có ở khắp nơi, cuồn cuộn giống như sấm sét vậy, quanh quẩn toàn bộ không gian.

"DCMN, thanh âm này là do tên khốn kiếp nào phát ra? mụ nội nó, học sư rống sao, ngay cả tiếng cười mà cũng làm rái tai của lão tử chấn động đi ra." Trương Nhất hùng hùng hổ hổ nói, kỳ thực khi nghe tiếng cười kia, nội tâm hắn cũng kinh hãi một trận, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, nổi da gà rơi đầy đất.

Đường Tiểu Mạt chăm chú tựa sát vào Lăng Tu, có Lăng Tu ở đây, nàng lại không sợ cái gì, chỉ nghiêng đầu, giống như người khác tìm kiếm nguồn gốc thanh âm. Lăng Tu lại nhíu mày thật sâu, bởi vì cái tiếng cười này lại nghe rất quen thuộc, hình như chính là Hòa Thượng, thế nhưng lại cảm thấy không quá chân thực.

Trên mặt Vũ Văn Phục biến sắc, ánh mắt hiển lộ ra một tia sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra, hai mắt trợn to, hô hấp tăng nhanh, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Đoàn người Lô Phái hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy lão bản thất thố như vậy.

"Lão bản, đã xảy ra chuyện gì?" Lãnh Mạc dò hỏi.

Vũ Văn Phục lại hồn nhiên như không nghe được, lắc đầu lẩm bẩm: "Không có khả năng, thế giới này sào có thể xuất hiện Huyết Dạ Tộc thuần chủng, điều đó không có khả năng, đây tuyệt đối là không thể nào!"

Trong tiếng cười kia lộ ra uy áp vô cùng mạnh mẽ, để cho tâm thần hắn không cách nào bảo trì sự yên lặng, chỉ có Huyết Dạ Tộc thuần chủng đang ở trạng thái chiến đấu mới có khả năng tán lộ ra uy thế như vậy.

Huyết Dạ Tộc Thuần chủng!

Năm chữ này giống như một tòa núi lớn đặt ở trong đầu của hắn, để cho hắn có chút không thở nổi.

Thế giới này có tồn tại hậu duệ Huyết Dạ Tộc thì Vũ Văn Phục đều không cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng tồn tại Huyết Dạ Tộc thuần chủng, cũng là điều hắn cũng nghĩ không thông, qua tràng đại chiến hai mươi sáu năm trước, Huyết Dạ Tộc thuần chủng hẳn đã không có khả năng còn tồn tại ở trên đời này mới đúng.

Mà nếu quả thực vẫn còn tồn tại một Huyết Dạ Tộc thuần chủng, thì có thể nói nó là một hồi tai nạn đối với thế giới này, bởi vì đó là ma quỷ, ma quỷ đáng sợ chân chính!

"Mau nhìn, có bóng người chạy xuống từ ngọn núi đối diện."

"DCMN, đến tột cùng là người nào a, dĩ nhiên có thể hung mãnh như vậy."

"Ngươi này nhảy một cái là năm sáu chục thước, tiến về phía tước tới hai ba trăm thước, là quái vật a!"

Quân coi giữ trên tường thành đều nghẹn họng nhìn trân trối nhìn về phía trước, sau đó sống lưng liền đổ mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Lăng Tu chợt biến, bởi vì ngọn núi kia chính là nơi đám người Hòa Thượng dừng chân, hơn nữa tiếng cười kia lại giống của Hòa Thượng như vậy, trong lòng hắn liền cảm thấy bất an.

Chẳng lẽ thật là Hòa Thượng sao?

Nhưng Hòa Thượng không có năng lực kinh thế hãi tục như vậy, cho dù là Hòa Thượng, nhưng tiếng cười này...

Trong lòng Lăng Tu đầy bất ổn, cuối cùng cảm giác chuyện gì đó không tốt sắp xẩy ra.

"Món ăn tình yêu!" Đường Tiểu Mạt ôm chặt cánh tay của hắn, ngẩng đầu thâm tình ngắm nhìn hắn.

"Đường Tiểu Mạt, chờ chút nữa mặc kệ phát sinh cái gì, cũng không được đi ra nghe không." Lăng Tu nghiêm túc căn dặn nàng.

"Vậy ta cũng không cho Món ăn tình yêu ngươi đi ra, ta muốn ngươi bình an."

Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn nói, nàng kỳ thực cũng có thể nghĩ được, người tới không có ý tốt, cái người đột nhiên đi tới từ đỉnh núi đối diện khẳng định không phải là người hiền lành, nàng ngửi được khí tức nguy hiểm.

 

 

Bình Luận (0)
Comment