Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Địa phương Ma La Duyên Kha rơi là một ruộng lúa, dùng hắn làm trung tâm, cây lúa xung quanh mười mấy thước đều ị bẻ gãy, giống như là một ruộng lúa bị một cơn bão lướt qua, hắn nằm với hình chữ đại dang tay chân nằm ngửa ở trung tâm, khóe miệng tràn đầy máu, vết thương chi chít.
Lăng Tu đi từng bước một hướng đến chỗ hắn, hai cái móng lộ ra khí tức tà ác, mỗi một lần đạp xuống, mặt đất liền in một dấu chân rất sâu, sự kết hợp với gai xương sắc bén, khuôn mặt dữ tợn, móng vuốt cùng với da dẻ màu trắng, nhìn thế nào thì cũng như một đầu sinh vật tà ác đi ra từ Địa Ngục.
"Hòa Thượng... Hòa Thượng a... Hòa Thượng..."
Từng tiếng trầm thấp khàn khàn, lộ ra vẻ thống khổ phát ra từ trong miệng Lăng Tu, giống ma âm làm kinh sợ tâm hồn, đầy rẫy ở khắp không gian.
Những người nghe được thanh âm này, đều sinh ra một cổ tâm tình cực kỳ bi thương.
"Thất ca!"
Lão Bát rơi lệ đầy mặt, "Phù phù" một tiếng quỳ gối trên mặt đất gào thét khóc lớn, cho dù tang thi hóa, Lăng Tu lại vẫn nhớ kỹ huynh đệ như cũ, càng không cách nào tiếp nhận việc Hòa Thượng chuyển biến tới mức này.
Ma La Duyên Kha từ từ nở nụ cười, cười to cuồng tiếu như điên, nước mắt cũng không khống chế được mà chảy xuống từ khóe mắt, hắn nhớ lại đã từng cùng nhau nói chuyện phiếm đùa giỡn cùng Tiểu Bì và Lão Bát, hắn nhớ lại đoạn đường bốn người đã đi cùng nhau, đó là tình nghĩa huynh đệ, là thời gian hắn vui sướng nhất.
Thế nhưng, hết thảy đều đã kết thúc!
Trí nhớ của hắn, tràn đầy cừu hận cùng sứ mệnh, hắn chính vì chém giết Thần Tộc và đại năng giả mà sống lấy.
Rống!
Một tiếng gào thét nổ vang, Lăng Tu cốn ở cách mấy chục thước đã lướt tới trước mặt hắn trong chớp mắt, vừa nhấc vuốt, đâm vào ngực của hắn.
"Ầm ~ "
Đại địa run rẩy dữ dội, mặt đất trong phương viên mười mấy thước sụp xuống.
Ma La Duyên Kha "PHỐC" một tiếng phun ra một ngụm máu sềnh sệch, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu thảm thiết trầm thống.
Lăng Tu lại đạp một cước, lực lượng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với một cước lúc trước, cái hố to khuếch trương trong nháy mắt, đường kính thoáng cái tang lên tới trăm mét, sâu chừng sáu thước, từ trên cao nhìn xuống, giống như là một cái chảo không lồ khảm vào mặt đất vậy.
Từng cái khe nứt dữ tợn sinh ra trên mặt đất, cát vàng bay khắp bầu trời, hình ảnh này làm rung động thị giác.
Máu tươi Ma La Duyên Kha phun ra chảy xuống toàn bộ khuôn mặt, để cho hắn nhìn đặc biệt dữ tợn đáng sợ, hắn cũng không kinh hoàng chút nào, trái lại còn cười ha hả: "Huyết Dạ bộ tộc, tấn công không bao giờ lùi, bách chiến bách thắng, thiên thu vạn tái, trường tồn cùng trời!"
Mỗi một câu mỗi một lời đều âm vang hữu lực, giống như chuông lớn kích động tâm hồn, lộ ra vẻ uy nghiêm vô thượng.
Theo câu nói này vang lên, một cổ lực lượng cường đại thức tỉnh từ trong thân thể Ma La Duyên Kha, thân hình tăng vọt, mặt ngoài nhô lên gân xanh, có thể cảm thụ rõ ràng được huyết dịch lưu động ở bên trong, khuôn mặt của hắn đã ở phát sinh ra biến hóa to lớn, ngũ quan phảng phất như mở rộng trong chớp mắt, vốn đầu không có cộng tóc nào, nhưng giờ lại mọc ra trong nháy mắt.
Giờ khắc này Ma La Duyên Kha không tính là anh tuấn, nhưng là lại rất cương nghị, khuôn mặt như là được đao khắc ra vậy, khí tức trên người cường đại hơn rất nhiều, khí tức lượn lờ ở quanh thân cũng không kém gì Lăng Tu sau khi tang thi hóa, máu biến thành màu đen.
"Chết tiệt, hắn... Hắn đã biết giải phóng như thế nào!"
Vũ Văn Phục hoảng sợ thất sắc, thân thể không nhịn được mà rung động, Huyết Dạ Tộc có năng lực đặc biệt mạnh nhất, đó chính là "Giải phong ấn", có thể lý giải là bỏ lệnh cấm, tăng lên thực lực bản thân, nhưng cũng không phải hết thảy Huyết Dạ Tộc đều làm được cái này, trong một ngàn người thì mới sinh ra một Huyết Dạ Tộc có thể làm được việc này.
Không có “Giải phong ấn” mà Huyết Dạ Tộc thuần chủng đã có chiến lực kinh khủng như vậy, sau khi "Giải phong ấn" Huyết Dạ Tộc thuần chủng sẽ có thể coi như môt ma vương trong thế giới thần thoại.
Đúng lúc này, hai ánh mắt đầy huyết quang xuất hiện.
Hai tay của Ma La Duyên Kha nắm lấy chân của Lăng Tu đang giẫm vào ngực hắn rồi đứng lên, xoay một vòng trên không trung, hung hăng vứt Lăng Tu bay ra ngoài.
"Ha ha ha! ! !"
Nhiều tiếng cuồng tiếu tràn ngập toàn trường, sau khi "Giải phong ấn" Ma La Duyên Kha đã hoàn toàn hóa than thành một con dã thú kinh khủng, hắn chạy như điên, thẳng đuổi Lăng Tu, không đợi Lăng Tu rơi xuống đất, thân thể hắn đột nhiên hơi chậm lại, nắm chặt hữu quyền đánh vào ngực Lăng Tu.
Thiết quyền đánh vào người Lăng Tu, làm hắn bay qua mấy trăm thước không gian, đập vào tường thành sắt thép, bức tường dầy hơn mười mét, lại xuất hiện một đạo khe rãnh to lớn, kình phong cuồng vũ, cát bụi quay cuồng.
Ầm!
Sau lưng Lăng Tu hung hăng đụng vào ức tường thành sắt thép, bức tường có độ dày hơn mười mấy thước nhất thời bị lõm vào, toàn bộ tường thành rung động kịch liệt, khiến cho quân coi giữ trên tường thành đứng không vững, lúc này có quân coi giữ bị hất bay ra ngoài, rơi xuống xuống giữa thi đàn, không kịp hét thảm một tiếng đã bị gặm sách rồi.
"PHỐC ~" một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Lăng Tu, cho dù hắn đã tang thi hóa, cũng không chịu nổi một kích như vậy.
Ma La Duyên Kha cuồng tiếu một tiếng, lại tung ra một quyền hung hăng nện vào ngực Lăng Tu.
"Oành ~ "
Tường thành sắt thép lõm vào tạo thành một cái hố to, Lăng Tu bị tươi sống khảm vào trong đó, cũng nhúc nhích không được một chút.
"Tê tê tê ~ "
Một loại sương mù màu trắng dâng lên từ trên người Lăng Tu, giống như là hơi nước vậy.
Thân thể tang thi hóa của Lăng Tu dần dần tan rã, các móng vuốt co rút lại, gai xương cũng thu hồi, từ từ biến trở về dáng dấp nhân loại, cuối cùng vô lực ngã xuống từ trên tường thành sắt thép, như không có đầu khớp xương vậy mềm nhũn té trên mặt đất.
Ma La Duyên Kha ngẩn người, lập tức nhe răng cười, cúi đầu như đang quan sát con kiến hôi nhìn Lăng Tu: "Thất ca, thất ca ah, ngươi làm sao." Tràn đầy ý giễu cợt.
Bàn tay vung một cái, năm ngón tay chế trụ đầu Lăng Tu, nhắc Lăng Tu lên từ dưới đất.
"Nói chuyện a, thất ca, ngươi không phải là rất mạnh sao?" Năm ngón tay gia tăng lực lượng.
"A ~ "
Đầu bị năm ngón tay nắm lại, đầu giống như là muốn vỡ ra vậy, vốn ý thức Lăng Tu rất mơ hồ đột nhiên trợn to hai mắt kêu thảm thiết thất thanh.
"Xem ra, ngươi không được rồi a!"
Ma La Duyên Kha cau mày lắc đầu, dùng một loại giọng nói rất bất đắc dĩ tấm tắc nói.
Vừa dứt lời, tay kia đưa xuống vai Lăng Tu, dùng sức vung một trảo, "Răng rắc", xương bả vai nát bấy, cánh tay phải Lăng Tu đã bị phế bỏ, sinh ra đau đớn để cho hắn phát ra tiếng kêu rên trầm thấp.
"Thống khổ sao? Tuyệt vọng sao? Đừng nóng vội, đây mới chỉ là bắt đầu, ngươi vừa rồi để cho ta chật vật như vậy, ta phải hảo hảo chiêu đãi ngươi mới được, hừ hừ hừ hừ hừ..."
Ma La Duyên Kha âm lãnh ác độc cười lạnh, tiếp theo, một ngón tay đưa ra, một chùm tia sáng năng lượng màu vàng phụt ra từ đầu ngón tay, thoáng cái xuyên qua bắp đùi Lăng Tu.
"A ~ "
Hai mắt Lăng Tu đột nhiên trợn to, cơ thể không nhịn được mà phải co quắp, toàn bộ thân thể đều bởi vì thống khổ mà run rẩy.