Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Ký ức tràn ngập cừu hận và sứ mệnh, để cho Ma La Duyên Kha trở nên tàn nhẫn vô tình, giảo hoạt thích giết chóc, đối với hắn mà nói, Lăng Tu là một người kết hợp giữa Thần Tộc và Huyết Dạ Tộc, hoàn toàn chính là sỉ nhục của Huyết Dạ Tộc, huống chi, mới vừa rồi Lăng Tu còn khiến cho hắn chật vật như vậy, quả thực giống như là bị nhục nhã một cách trắng trợn vậy, chỉ cảm thấy vô tận phẫn nộ, hắn muốn làm Lăng Tu chết bằng kiểu tàn nhẫn này.
"Hỗn đản, buông hắn ra!"
Đôi mắt Sở Ly Nguyệt bỗng nhiên biến thành màu lam lóng lánh, lao hướng về phía Ma La Duyên Kha, năng lực Băng Hệ được giải phong toàn bộ, một con Phượng Hoàng hoàn toàn do băng tinh biến ảo ra phát ra một tiếng kêu sắc nhọn hí, mang theo lãnh ý lành lạnh xẹt qua trời cao. Nhiệt độ khắp không gian giảm xuống đến băng điểm trong sát na, sương lạnh như nước thủy triều lan tràn trên mặt đất, nơi đi qua, vạn vật đều bị đóng băng.
"Nam Mĩ nữ, xin ngươi chiếu cố biểu muội ta một chút!"
Trương Nhất giao phó Đường Tiểu Mạt cho Lý Lâm, đột nhiên bạo khởi, hóa thành người khổng lồ gần ba thước, gào thét lớn lao tới hướng Ma La Duyên Kha.
Không có tiêm vào chất thuốc cường hóa, cho dù hắn có biến thân, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực biến chủng cấp S, có thể nói là cách nhau một trời một vực với Ma La Duyên Kha, nhưng thấy Lăng Tu bị ngược đãi tàn nhẫn, biết rõ không địch lại hắn cũng cắn răng đánh về phía địch nhân, ngay cả không có khả năng đánh bại đối thủ, nhưng ít nhất phải để cho địch nhân cảm giác được đau đớn.
"Không cần biết ngươi là cái Huyết Dạ Tộc chó má gì, lão tử cũng đem ngươi ra bầm thây vạn đoạn!"
Tiếng như sấm sét, khóe mắt như sắp nứt ra, hai mắt đỏ đậm như máu, cùng với Sở Ly Nguyệt chia làm hai đường, mang theo uy thế vô cùng, quyết chí tiến lên.
Lão Bát đều ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm: bên người thất ca đều là người gì vậy!
Quân coi giữ trên tường thành bị chiến ý mạnh mẽ của Trương Nhất làm cho rung động sâu đậm, trong lúc nhất thời không còn sợ hãi nữa, chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào.
"Quá náo!"
Ma La Duyên Kha hừ lạnh, chân phải chợt được một bước.
Lực lượng mạnh mẽ quán chú xuống, mặt đất sụp xuống, từng cái khe nứt dữ tợn lan tràn đi ra ngoài nhanh như tia chớp, mặt đất liền đứt gãy, một khối nham thạch nặng hai tấn bị chấn động văng lên không trung, Ma La Duyên Kha phi chân đạp vào.
"Oành ~ "
Một tiếng nặng nề nổ vang, nham thạch nặng hai tấn này lúc này xoay tròn kịch liệt bay qua trời cao, đụng vào trên người Trương Nhất đang chạy tới. "Ba" một tiếng nham thạch tứ phân ngũ liệt, mà miệng Trương Nhất cũng phun máu tươi kêu thảm bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, Ma La Duyên Kha giơ tay lên, một cái quả cầu năng lượng lớn như quả bóng rổ vậ ngưng tụ trên tay rất nhanh, sau đó gào thét phóng lên cao, lao thẳng đến Phượng Hoàng băng tinh trên bầu trời.
Khi va chạm vào Phượng Hoàng băng tinh thì phát nổ, một đám mây hình nấm nhô lên cao, khói đặc đen sẫm cuồn cuộn, không gian cách trung tâm vụ nổ gần một chút xuất hiện hình ảnh vặn vẹo, con Phượng Hoàng băng tinh kia nát bấy thành vô số tiểu Băng tinh, rơi hướng mặt đất như trời mưa vậy.
Năng lượng kinh khủng làn ra bốn phía, quân coi giữ trên tường thành đều cảm thụ được rõ ràng, sau đó sống lưng lạnh cả người, tóc gáy không khống chế được mà dựng thẳng, vẻ mặt kinh khủng hoảng sợ, ánh mắt run rẩy nhìn giữa đám mây hình nấm trên trời.
Mặt Sở Ly Nguyệt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng nàng cũng không để ý tới thương thế trên người, mà xuất kích như lợi kiếm, như sao rơi xẹt qua trời cao, lao thẳng tới Ma La Duyên Kha.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Ma La Duyên Kha cúi đầu dùng một loại ánh mắt khinh thường liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng vươn hai ngón tay kẹp một cái, liền tinh chuẩn chặn lại trường kiếm trong tay Sở Ly Nguyệt. Tay khẽ đảo, trường kiếm "Loảng xoảng keng" một tiếng rồi bị bẻ gãy, ở trong ánh mắt Sở Ly Nguyệt đầy vẻ kinh ngạc, Ma La Duyên Kha dùng một loại thủ pháp cực nhanh thay đổi đoạn kiếm, đâm vào trong ngực Sở Ly Nguyệt.
Thân thể Sở Ly Nguyệt run rẩy dữ dội, cúi đầu vừa nhìn, đoạn kiếm đâm vào lồng ngực của mình hôn mười cm, máu tươi ùa ra bên ngoài, đau nhức cũng nảy lên đại não ở trong khoảnh khắc này.
"Hắc hắc... Chết đi!"
Ma La Duyên Kha cười nhạt, vỗ ra một chưởng, nhìn nhẹ như bỗng, nhưng lại mạnh mẽ hữu lực, hơn nữa nó còn mang theo đoản kiếm.
Lực lượng mạnh mẽ cuộn trào mãnh liệt, đoạn kiếm này đã bị một cổ cự lực, nhất thời xuyên qua ngực Sở Ly Nguyệt, đồng thời, bộ ngực liền có vài cây xương sườn "Răng rắc" gãy, nàng tựa như diều đứt giây, không khống chế được mà ay về phía sau, đập xuống mặt đất.
Lăng Tu nỗ lực nhìn hướng nàng, nhìn thấy chỉ là sắc mặt tái nhợt, như nữ hài thê mỹ đang ngủ, máu tươi chảy ra từ trên người nàng, rất nhanh chảy xuống đầy mặt đất quanh mình, nàng tựa như một đóa hoa rơi xuống từ cành cây, chậm rãi mất đi màu sắc vốn có.
Đau nhức, tê tâm liệt phế!
"Đuôi... Nhỏ..."
Trán Lăng Tu nổi lên gân xanh, sắc mặt cùng cái cổ đều là một mảnh đỏ rực, thống khổ vạn phần, hắn chật vật la lên tên Sở Ly Nguyệt khi còn bé, nhưng không có đạt được đáp lại, Sở Ly Nguyệt vẫn không nhúc nhích nằm ở trong vũng máu, phảng phất như đã không còn khí tức sinh mệnh.
"Thất ca, ta đột nhiên nghĩ đến một cái phương pháp xử quyết ngươi!" Ma La Duyên Kha cười âm lãnh, thả người nhảy, mang theo Lăng Tu phóng lên trên tường thành.
Trên mặt Lăng Tu không buồn không vui, đau đớn trên người đều tạm thời không còn cảm giác được, ánh mắt chỉ ngơ ngẩn nhìn Sở Ly Nguyệt trên mặt đất càng ngày càng xa, như một đóa hoa kiều diễm nằm ở bên trong vũng máu, những hình ảnh trước đây lại xuất hiện trong đầu hăn...
"Ngươi vì sao lại thích đi theo phía sau ta?" Tiểu nam hài xoay người, nới với tiểu cô nương sau lưng.
Tiểu cô nương như đã làm sai chuyện gì đó mà cúi đầu, cũng không nói gì, từ trong túi, lấy ra một viên kẹo, đưa cho tiểu nam hài, đây là báo đáp tiểu nam hài này khi đã ra tay giúp nàng.
Tiểu nam hài chỉ lấy một cái, còn dư lại thì bỏ lại vào trong túi của tiểu cô nương này, ánh mặt tươi cười nói: "Ngươi cho ta kẹo, chúng ta sẽ là hảo bằng hữu, được rồi, ta gọi là Lăng Tu, ngươi tên là gì?"
Tiểu cô nương lắc đầu, trả lời: "Ta không có tên."
"Nga, nhất định là viện trưởng còn không có đặt cho ngươi, như vậy đi, ngươi rất thích đi theo ta phía sau, ta gọi ngươi là đuôi nhỏ có được hay không?" Tiểu nam hài khoác tay trái lên bả vai của nàng vẻ mặt thành thật nói.
Đuôi Nhỏ?
Tiểu cô nương ngẹo đầu suy nghĩ một chút, con ngươi như hắc bảo thạch vậy, chỉ chốc lát sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười sáng lạn, gật gật đầu nói: "Ân, tốt!"
Hai người bèn nhìn nhau cười.
Hình ảnh tuổi thơ ngày xưa dần dần đi xa, không rõ...
Lăng Tu nhìn mỹ nhân trên mặt đất đã hương tiêu ngọc vẫn, gương mặt bởi vì thống khổ mà vặn vẹo biến hình, nước mắt chảy xuống, ở sâu trong nội tâm phát ra một tiếng gào thét không cam lòng: Không!
Vào lúc này, Ma La Duyên Kha đã đi tới trên tường thành, nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy một đám tang thi rậm rạp chằng chịt, lạnh giọng cười nói: "Thất ca, kiếp sau chúng ta làm huynh đệ tiếp!"
Nói xong, không có chút nào do dự, ném Lăng Tu ra ngoài.
Lăng Tu làm vật rơi tự do, hướng về phía dưới rơi xuống đám tang thi như vô số giòi bọ đang ngọ nguậy.
Đối mặt với huyết nhục, tang thi sớm đã xao động tới sôi trào lên, dương nanh múa vuốt, khuôn mặt dữ tợn, từng tiếng kêu khát vọng với huyết nhục vang lên.
"Món ăn tình yêu!"
Mắt Đường Tiểu Mạt trọng thương trợn tròn, lạc giọng lực kiệt hô hoán một tiếng, bởi vì bi ai cực độ mà bất tỉnh đi.
Thật vất vả mới gặp mặt, tại sao phải như vậy, tại sao phải như vậy?
Khóe mắt, hai hàng nước mắt lóng lánh lẳng lặng tuột xuống.