Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu cùng Trương Nhất đang đấu miệng, thì chuông cửa bị người nhấn vang lên.
Đường Tiểu Mạt chạy đi mở cửa, đứng ở cửa chính là một người trung niên, trên mặt mang theo nụ cười mỉm thân thiện.
"Liêu thúc thúc!" Đường Tiểu Mạt chào hỏi.
Người tới chính là cục trưởng đồn cảnh sát khu hai Liêu Chí Bình, là hảo huynh đệ của phụ thân Trương Nhất.
Vừa nghe đến là Liêu Chí Bình tới rồi, Trương Nhất tựu như chuột nhìn thấy mèo, thần sắc đại biến, bởi vì hắn biết rất rõ, Liêu Chí Bình lại là đưa giới thiệu đối tượng cho hắn, mà đối tượng giới thiệu, lại là con gái của Liêu Chí Bình.
Bình Bình?
Đây chính là một nữ Bá Vương thể trọng tiếp cận hai trăm cân a, vừa nhìn thấy nàng thì đã khiến cho Trương Nhất nhớ tới nàng béo Dương Thi Vân, thật là kinh khủng, hắn hiểu rõ Liêu Chí Bình nghĩ đến cái chuyện thân càng thêm thân, nhưng thế cũng phải có vóc người tốt cùng khuôn mặt hoàn hảo mới được.
"Tiểu Mạt a, ta nhấn chuông cửa nhà Trượng Nhất thật lâu cũng không thấy có người ra mở cửa, hắn có ở cùng với các ngươi không?" Liêu Chí Bình hỏi.
Trương Nhất nhanh chóng hướng Đường Tiểu Mạt phất tay ý bảo đừng bán đứng hắn, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Đường Tiểu Mạt kỳ thực không thế nào nói láo được, càng chưa nói tới việc nói láo với thúc thúc.
"Cái này... Ta..." Ấp úng, nửa ngày cũng không nói ra được một câu đầy đủ.
"Thúc đã biết, hắn ở trong đúng không, Bình Bình, mau cùng ta đi vào gặp Trương Nhất!" Liêu Chí Bình là người tinh ý, vừa nhìn thần tình Đường Tiểu Mạt mất tự nhiên, liền biết có mờ ám.
Trương Nhất sợ đến sắc mặt trắng bệch, thất kinh trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, động tác sắc bén, lưu loát, dựa vào hai tay bám vào bệ cửa sổ, treo ở tầng trên cao bảy tám tầng.
Liêu Chí Bình lôi kéo nữ nhi của hắn tiến vào, chỉ thấy cửa sổ nhẹ nhàng phiêu động rèm, sau đó tìm một vòng trong gian phòng, nhưng không có phát hiện thân ảnh Trương Nhất, quay đầu hỏi Đường Tiểu Mạt: "Tiểu Mạt, sao Trương Nhất không có ở đây?"
Đường Tiểu Mạt cười gượng, vuốt tay, không biết nên trả lời làm thế nào.
Ngược lại Lăng Tu, đã giật mình ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt dừng lại ở trên người Bình Bình, không có cách nào dời đi trong chốc lát.
Nếu không phải là đối phương ăn mặc quần áo nữ nhân, không nhìn diện mạo, hắn sẽ cho rằng đó là một nam nhân, thân cao không tới một thước sáu, thịt trên người làm cho nàng biến thành một cái quả cầu thịt, cái cổ hầu như không có, đầu to tròn gắn liền cùng thân thể, đôi cánh tay cùng bắp đùi to như nhau, mà bắp đùi của nàng thì có thể so sánh với đùi voi.
Thấy Bình Bình như núi một ngọn núi di động, rốt cuộc Lăng Tu đã biết tại sao Trương Nhất phải sợ đến nhảy cửa sổ.
"Ca ca, vừa nẫy sao Trương thúc thúc lại phải nhảy cửa sổ vậy?" thanh âm Lăng Tuyết thiên chân vô tà vang lên.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ không khí trong phòng trở nên đọng lại, Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt đều là xấu hổ không gì sánh được, chỉ có Lăng Tuyết, ngẹo đầu dưa, chu cái miệng nhỏ nhắn còn đang ở nỗ lực muốn hiểu rõ nguyên do trong đó.
"Nhảy cửa sổ?"
Liêu Chí Bình cau mày, bước nhanh chạy về phía cửa sổ, thò đầu ra vừa nhìn, chỉ thấy Trương Nhất đang cắn răng, nỗ lực bám vào bệ cửa sổ, khuôn mặt bởi vì dùng quá sức mà đỏ bừng.
"Trương Nhất, ngươi... Ngươi làm gì vậy? Làm như thế là nguy hiểm có biết không?" Liêu Chí Bình gấp giọng hỏi.
Trương Nhất đã muốn chết ngay rồi, khi nghe Lăng Tuyết nói chuyện, hắn liền biết bản thân tránh không khỏi, đành phải ngẩng đầu, mạnh mẽ bài trừ ra một nụ cười: "Liêu thúc, ta đang rèn luyện lực cánh tay!"
Nói xong, còn lấy bệ cửa sổ làm xà đơn, làm mấy cái động tác lên xuống.
"Hồ đồ, rất nguy hiểm, mau lên đây." Liêu Chí Bình dùng giọng trưởng bối khiển trách.
"Được rồi!"
Trương Nhất chỉ đành phải nghe theo, chỉ là vì kiên trì quá lâu, hai cánh tay có chút không còn chút sức lực nào, thử vài cái cũng không có bò lên được.
"Làm sao vậy?" Liêu Chí Bình dò hỏi.
Trương Nhất đỏ mặt lên, xấu hổ không gì sánh được nói: "Liêu thúc, còn phải xin ngươi giúp ta một chuyện, kéo ta một cái."
"Ngươi a ngươi, nói ngươi cái gì mới tốt đây!" Liêu Chí Bình lắc đầu bất đắc dĩ thở dài nói.
Đang khi hắn chuẩn bị đưa tay kéo iểm, một cái thanh âm bén nhọn vang lên.
"Ta đến!"
Sau đó, một bàn tay rắn chắc hữu lực đưa ra, bắt cổ tay phải Trương Nhất, dùng sức lôi kéo, Trương Nhất giống như là cái món đồ chơi em bé thoáng cái đã bị lôi lên.
Trương Nhất không phản ứng kịp, cũng cảm giác mình va chạm mạnh vào một địa phương mềm mại, toàn bộ khuôn mặt chôn vào trong đó, lấy lại tinh thần định nhãn vừa nhìn, mới phát hiện nguyên lai mình đụng vào trong lòng Bình Bình, nhất thời sợ đến bật về phía sau thật xa, đẩy tường mà đứng.
"Ngươi không sao chứ?"
Bình Bình thẹn thùng hỏi hắn, khuôn mặt còn đỏ lên, thanh âm lại rất nhỏ, như là một cái tiểu la lỵ trong thân thể tráng hán vậy.
Trương Nhất rợn tóc gáy, không nói ra được một câu.
Đừng nói là hắn, liền ngay cả Lăng Tu cũng có loại cảm giác không rét mà run này, hắn không phải là người kỳ thị nữ nhân béo, mà cảm thụ bây giờ thật là như vậy, tuy rằng tính cách Trương Nhất có chút tục tằng, nhưng như thế nào đi nữa thì cũng là huynh đệ của hắn, nữ nhân của huynh đệ hắn, cũng không thể là cái dạng này được.
Liêu Chí Bình cảm giác rất hấp dẫn, vỗ vỗ Trương Nhất vai, cười hắc hắc nói: "Trương Nhất a, Bình Bình của ta liền giao cho ngươi, ta còn có việc phải bận rộn, thanh niên các ngươi có nhiều tâm sự, hắc hắc... Nhiều tâm sự."
Nói xong, trực tiếp muốn rời khỏi.
"Liêu thúc, ngươi không thể đi, ngươi không thể đi a..." gương mặt Trương Nhất đầy vẻ phàn nàn, đơn giản là bẫy cháu trai hắn a.
Nhưng hắn không gọi còn tót, một gọi, Liêu Chí Bình còn đi nhanh hơn, cơ hồ là trong thời gian một cái nháy mắt là đã không thấy bóng người.
Đường Tiểu Mạt ngồi xuống bên cạnh Lăng Tu, kéo cánh tay hắn, có chút đồng tình nhìn Trương Nhất ắt: "Liêu thúc thúc thật đúng là yên tâm nha."
Lăng Tu dở khóc dở cười.
Lăng Tuyết thì vẫn còn vẻ mặt nghi hoặc, một hồi thì nhìn Trương Nhất, một hồi thì nhìn Bình Bình, cuối cùng như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục chơi xếp gỗ.
"Nhất ca, chúng ta đi vào trong phòng tâm sự được không?." Bình Bình khoác lên cánh tay Trương Nhất nói.
Trương Nhất nhanh chóng hất ra, vội ho một tiếng, nói: "Bình Bình a, chúng ta không thích hợp, chúng ta thực sự không hợp chút nào." Trong lòng đã chửi má nó, còn muốn cùng hắn đi vào trong phòng trò chuyện, ngươi cho là ca ngu a, sẽ không bị ngươi lừa đâu.
"Vì sao không thích hợp nha? Ta cảm thấy ta và Nhất ca là rất thích hợp nha, hơn nữa Nhất ca còn không có bạn gái, dáng dấp cũng không đẹp trai, không đúng, phải nói là rất xấu, rất xứng với ta mà." Bình Bình tức giận nói.
Dáng dấp ta rất xấu?
Trương Nhất muốn phải hộc máu, nói cái gì vậy, không có bạn gái là thật, nhưng ngươi lại nói lão tử không đẹp trai? Còn rất xấu nữa chứ.
DCM! ! !
Lần này, hắn không chút kiêng kỵ, ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Bình Bình, ta nói thật với ngươi, ngươi quá mập, béo thành cái dạng này, đừng nói ta nhìn không nổi, chính là a mèo a cẩu cũng chướng mắt, đời ngươi này cũng đừng nghĩ tới việc gả ra ngoài. Được rồi, ngươi còn có thể gả cho dưa chuột, bởi vì dưa chuột sẽ không phản kháng, nhưng xin ngươi ôn nhu một chút đối với dưa chuột, dừng dùng quá sức, dưa chuột cũng là sẽ bị bẻ gãy."