Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 671 - Chương 672: Nói Rất Ăn Ý

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 672: Nói rất ăn ý

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

"Về sau cũng không có phát sinh quá nhiều chuyện, ngươi còn là một trẻ con, ngay lúc đó ý niệm lực còn chưa có thức tỉnh, Thần Tộc không có cách nào tìm kiếm ra ngươi từ trong biển người mênh mông."

Vũ Văn Phục uống một ngụm trà nóng, thấm giọng một cái, "Đây cũng là vì sao ngươi còn sống."

"Thì ra là thế!"

Lăng Tu gật đầu, hắn hiện tại có cảm giác vén mây thấy được trời xanh, thảo nào khi còn bé đã trải qua nhiều lần nguy hiểm như vậy mà bản thân còn có thể sống sót, sợ rằng cái đó cũng vì có một nửa huyết mạch Huyết Dạ Tộc ở trong người?.

Thời điểm ở trường còn có chút nhàm chán, rất thích nhìn quạt ở trên trần nhà xoay tròn, nghĩ nó sẽ rớt xuống, kết quả là cái quạt này thực sự rớt xuống đả thương rất nhiều người, lúc đó hắn cho là trùng hợp, nhưng bây giờ hắn cũng đã hiểu, có thể vào lúc đó, là hắn không cẩn thận sử dụng ý niệm lực.

"Có một việc nữa đó là với thời gian hơn hai ngàn năm, trong thời gian này cũng có không ít người có năng lực sinh ra cảm tình cùng người thường mà kết hợp sinh ra hậu đại, đi qua một đời lại một đời, huyết mạch lúc ban đầu của vị kia đại năng giả trở nên phi thường loãng, hầu như có thể bỏ qua, vì cái này cũng dẫn đến các hậu đại mất đi năng lực, trở thành một người thường, những người bình thường này, thì bị xưng là hậu duệ đại năng giả."

Vũ Văn Phục như là đang nói một cái chủ đề rất đau đầu, nhíu lông mày lại, "Bất kể là Huyết Dạ Tộc hay là Thần Tộc, đều có hậu duệ sinh hoạt tại thế giới này."

"Thần Tộc cũng có?" Lăng Tu tương đối quan tâm tới vấn đề này, dù sao Thần Tộc cũng cho hắn ấn tượng là một cái gia tộc nghiêm minh.

Trên mặt Vũ Văn Phục lộ ra một nụ cười khổ: "Chính là kẻ hèn!"

"Ngươi?" Lăng Tu ngạc nhiên.

Vũ Văn Phục thở thật dài một tiếng: "Ta tuy rằng họ Vũ Văn, nhưng có trên thực tế ta chính là hậu duệ Thần Tộc, không có khả năng xưng là một cái Người Thần Tộc chân chính, bởi vì mẫu thân của ta là một người bình thường."

Lăng Tu ngẩn người, hắn thật không ngờ Vũ Văn Phục sẽ nói trắng ra như vậy.

"Bởi vì cái thân phần này, ta cũng bị đối xử rất tệ ở Thần Tộc, sau khi cha và mẫu thân ta tạ thế, ta liền rời khỏi tân thế giới, đến nơi này."

Vũ Văn Phục lâm vào hồi tưởng, "Sau khi tỉ mỉ tính toán, ta ở chỗ này đã sinh sống mười năm, đưa cái này thế giới trở thành nhà của bản thân theo đúng ý nghĩa chân chính, chỉ không có nghĩ đến nó sẽ biến thành cái dạng này, kết quả ta chỉ có thể bảo vệ cho Huyễn Thành mà thôi."

Nói xong, lộ ra một nụ cười cực kỳ bất đắt dĩ.

"Vũ Văn Phục, ta chợt phát hiện ngươi thật vĩ đại." Lăng Tu khâm phục nói.

Trước kia khi mới tiếp súc cưa cùng Vũ Văn Phục từng, thì chỉ có thể nói đó là một người có khát vọng quyền lực đầy dã tâm, thành lập Huyễn Thành để cho người sống sót có nơi sinh tồn, bất quá cũng là vì thỏa mãn nội tâm với nhu cầu quyền lực cá nhân mà thôi, bất quá bây giờ hắn đã biết, điểm xuất phát của Vũ Văn Phục rất đơn giản, bảo vệ cho thế giới này.

"Ngươi nói như ta nguyện ý xem như là đang khen ta, bất quá được ngươi ta như vậy, thì ta cảm thấy thật thoải mái ." Vũ Văn Phục cười nói.

"Khen?"

Lăng Tu nhíu nhíu mày, hai người nhìn nhau, rồi nở nụ cười thoải mái.

Không thể không nói, người và người luôn có những tình huống trêu ngươi như vậy, trước kia hai người còn không chết không thôi, hôm nay lại trò chuyện rất cỡi mở, cũng rất chân thành như vậy.

Lăng Tu thật không ngờ, Vũ Văn Phục cũng không có nghĩ đến.

Ngoài cửa, Lô Phái, Phan Trường Vân, Bạch Uyển Tinh, Lãnh Mạc nghe trộm, bọn họ vốn cho là Lăng Tu và Vũ Văn Phục sẽ vung tay vung chân, cũng trăm triệu lần không ngờ tới lại nghe được tiếng cười thoải mái như vậy.

Bốn người hai mặt nhìn nhau, mỗi một người đều nghi hoặc không thể giải thích được.

Vẫn là Phan Trường Vân vuốt tay, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nói: "Con bà nó đây là tình huống gì a?"

Bên trong phòng làm việc

"Lăng Tu, sau này ngươi có tính toán gì không?" Vũ Văn Phục dò hỏi.

Bị hỏi vấn đề này, trong đầu Lăng Tu liền hiện lên mộng cảnh trước đây được người tạo mộng lập ra cho hắn, là hắn, Đường Tiểu Mạt, Lăng Tuyết ba người sinh hoạt ở trên một hòn đảo nhỏ mỹ lệ.

Đó là tràng cảnh hắn tha thiết ước mơ, hầu như cách mỗi một đoạn thời gian sẽ nằm mộng thấy một lần.

Rời xa cái thề giới dơ bẩn này, đầy máu tanh này, đi tới một cái hòn đảo nhỏ xinh đẹp bắt đầu một cuộc sống mới, không chỉ là mong muốn của mình hắn, mà nó còn là của Đường Tiểu Mạt và Trương Nhất.

Hắn rất hi vọng cuộc sống bây giờ chính là vậy, nhưng khi Vũ Văn Phục báo cho hắn biết tin tức của phụ thân hắn, hắn liền biết mình sẽ không thể làm theo kế hoạch lúc trước, chấp nhất thâm căn cố đế ở trong linh hồn của hắn, để cho hắn tuyệt đối không cam tâm an ổn sinh hoạt như vậy.

"Ta phải đi một chuyến tới tân thế giới!" Chữ chữ rõ ràng nói.

Vũ Văn Phục híp hai mắt lại, hắn sớm đã ngờ tới Lăng Tu sẽ làm ra một cái lựa chọn như vậy: "Tân thế giới không an toàn hơn so với thế giới này, thậm chí có thể nói nó càng thêm nguy hiểm, trên cơ bản đại năng giả bên trong đều là đại năng giả có dòng máu thuần khiết, càng thêm cường đại hơn so với hậu duệ đại năng giả ở thế giới này được virut X ảnh hưởng thức tỉnh rất nhiếu."

"Thì tính sao, có một số việc bắt buộc phải đi làm!"

Lăng Tu phức tạp cười nói, hắn cảm thấy đây cũng là vận mệnh đã an bài, để cho hắn phấn đấu quên mình chạy tới Huyễn Thành, kết bạn với Vũ Văn Phục, lại từ trong miệng Vũ Văn Phục biết được tin tức liên quan tới cha mẹ ruột của bản thân, hết thảy tất cả, đều giống như là đã được chú định, tránh không khỏi, trốn không xong.

Vũ Văn Phục ngơ ngẩn nhìn Lăng Tu, hắn bị tinh thần không biết sợ trên người Lăng Tu làm rung động, loại cảm giác này thật giống như có một cái người khổng lồ ngồi trước mặt của mình, khí chất phát ra từ trên người, làm cho hắn phải ngưỡng vọng.

"Lăng Tu, ngươi thực sự rất đặc biệt, chí ít trong đám thanh niên ta đã tiếp xúc, ngươi là người thứ nhất để cho ta kính phục."

"Những lời này ta nguyện ý xem như là một lời khen, bất quá khi ngươi nói như vậy, cũng để cho ta thật thoải mái." Lăng Tu mỉm cười nói.

Dùng lời giống vậy để đáp lễ, Vũ Văn Phục sửng sốt một chút, sau đó ngửa đầu cười to.

Từ tổng bộ trở lại khu hai, đã là hơn bảy giờ tối.

Điện thoại di động reo chuông, lấy ra vừa nhìn, là Trương Nhất gọi tới.

"Lão Lăng ngươi có trở về nha không? Nhanh lên một chút đến quán khu hai ăn cơm, nói là gặp mặt nhau, mà con mẹ nó ngươi cũng không thể tới muộn a!" thanh âm Trương Nhất tục tằng truyền đến từ điện thoại di.

Lăng Tu vội vàng cầm điện thoại di động ra xa một phần, rất tức giận trả lời: "Đã biết, lập tức tới ngay."

Cúp điện thoại, ngắm nhìn bốn phía, một khu xa hoa truỵ lạc, khắp nơi đều là ánh đèn nê ông quang chói mắt, không có bất kỳ khác biệt gì với lúc trước.

Bên trong Huyễn Thành cùng ngoài Huyễn Thành, nó đã thành hai cái thế giới bất đồng!

Chẳng biết tại sao, trong đầu lại nhớ tới câu thơ "Cửa son rượu thịt thối" này, ngụ ý hoàn toàn hợp với tình hình này.

Lăng Tu thở dài, gọi tới một chiếc xe taxi, đi hướng về khu hai.

 

 

Bình Luận (0)
Comment