Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 672 - Chương 673: Buồn Cười Đến Cực Điểm

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 673: Buồn cười đến cực điểm

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Dùng "Công Quán Khu Hai” làm tên, tự nhiên cũng được coi là nhà hàng xa hoa số một số hai.

Lăng Tu mới vừa xuống xe taxi, một thân ảnh nữ hài liền đập vào mí mắt của hắn, T-shirt màu trắng, váy ngắn màu lam đậm, một trận gió thổi tới, váy liền tung bay, mơ hồ triển lộ ra cảnh xuân hai chân bên trong.

Sở dĩ chú ý tới nàng, cũng không phải bởi vì tướng mạo nàng xuất sắc và hai chân thon dài, mà là bởi vì cách nàng xa địa có hai gã nam tử đang nhìn chằm chằm nàng.

Bỗng nhiên, hai gã nam tử này tựa xông tới như báo săn vậy, một người trong đó không nói hai lời nắm lấy cổ tay của nữ nhân này, lôi kéo nàng đi vào một cái hẻm nhỏ hẻo lánh.

Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện này, nữ nhân kia nhất thời hoảng loạn: "Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì? Buông, người cứu mạng, người cứu mạng a..."

Cổ tay bị đối phương bắt được phát ra từng cơn đau, nàng lớn tiếng kêu cứu.

Nghe được động tĩnh người qua đường liền loạn lên, đang định anh dũng làm anh hùng thì, nam tử lôi kéo cổ tay nữ nhân này không chút hoang mang hướng mọi người cười một cái, vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi các vị, đây là vợ ta, vừa rồi có ầm ĩ một trận, đây là nàng đang nháo với ta, làm cho mọi người thêm phiền toái, thực sự là xin lỗi."

Thì ra là vợ chồng son cãi nhau a!

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt khẩn trương chậm rãi buông lỏng xuống, mọi người cũng vội vàng thả lỏng ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Hoàn hảo không có ngu lol mà xông lên, nếu không liền thành trò cười rồi.

"Huynh đệ, nữ nhân như vậy là không được, hò hét lớn như là không tốt!" Một người nhiệt tình truyền thụ kinh nghiệm cho nam tử kia, mang một bộ dáng vẻ của người từng trải.

"Ha hả a... Nói rất đúng, ta liền mang nàng về thương yêu thật tốt." trên mặt Nam tử lộ ra dáng tươi cười thân thiện, trong mắt cũng là một mảnh quang mang âm hàn ác độc.

Nghe đối thoại của bọn họ, toàn bộ tâm thần của nữ hài bỏi vì sợ hãi mà không biết nói gì, phảng phất như có một cái hắc động đen kịt lạnh như băng, đang nuốt chửng nàng đi vào.

Hô to: "Ta không biết bọn họ, ta không biết bọn họ, bọn họ đột nhiên xông lại bắt ta , bọn họ là lưu manh, các ngươi không nên tin lời của bọn họ!"

Gấp đến độ nước mắt chảy xuống, sắc mặt trắng bệch, tràn đầy sợ hãi.

"Vợ ah, ngoan, đừng làm rộn, chúng ta về nhà, có cái gì thì về nhà rồi nói, đừng ở trên đường như vậy để cho người ta chê cười." Tên cầm tay nữ nhân nói thập phần thành khẩn cùng chân thành tha thiết.

"Muội tử, nghe ca khuyên một câu, kết hôn rồi thì không thể như vậy nữa, tất cả đều phải dĩ hòa vi quý, đây mới là đạo phu thê."

"Đúng vậy trở về, với lão công ngươi đi, đừng ... dỗi nữa."

"Nếu thực sự chưa hết giận, thì trở lại để cho ngươi lão công của người làm cho bớt giận, ha ha!"

Quần chúng chung quanh đều lên tiếng phụ họa nói.

Nữ hài lắc đầu, nước mắt sớm đã ướt nhẹp gương mặt, nàng dùng hết khí lực rống lên: "Ta thực sự không biết bọn họ, tin tưởng ta, xin các ngươi tin tưởng ta a!"

"Vợ ah! chớ hồ nháo, chúng ta về nhà đi?."

Nam tử đã không muốn để cho nàng nói chuyện, lôi kéo nàng trực tiếp đi vào cái hẻm nhỏ.

Một nam nhân khác cũng tiến lên hỗ trợ, nữ nhân này làm sao có thể phản kháng được, mặt xám như tro tàn, nàng đã có thể dự đoán đến kết cục của bản thân sẽ là như thế nào, nhìn đám quần chúng xung quanh chẳng hay biết gì, nàng thật hận, cũng không cam lòng, vì sao bọn họ không chịu tin tưởng mình, vì sao?

"Buông, mau buông, cứu mạng a!"

Nàng lạc giọng lực kiệt hô hoán, giãy dụa, nhưng hết thảy đều đã phí công, nàng phân minh thấy trong ánh mắt hai nam tử này toàn là quang mang ác độc.

"Này, lão bà của ngươi rớt giày!" Thấy trên chân nữ nhân có một cái giày cao gót rớt xuống, trong đám người có người liền hướng tên kia nhắc nhở.

Tên kia không chút hoang mang quay đầu lại, chân thành cười cười: "Quên đi, bỏ đi, trong nhà còn có thật nhiều giày, không cần một đôi này."

Ta đi, thật là người có tiền a, thật tùy hứng!

Trong lòng mọi người đánh giá một phen.

Nữ hài đã không phát ra được tiếng nữa rồi, bởi vì miệng nàng bị một bàn tay đầy mùi thuốc lá gay mũi che lại. Nàng thật sự có một loại cảm giác kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, như thế nào thì nàng cũng không nghĩ tới, nguy hiểm lại đột nhiên phủ xuống ở trên người của mình.

"Thả nàng ra!"

Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm vang dội truyền vào trong tai nàng, tựa như khi rồi xuống vực sâu mà lại thấy được một luồng ánh mặt trời, cho nàng ấm áp, cho nàng hi vọng.

Ánh mắt của nàng, thấy được một cái khuôn mặt tuấn lạnh, cặp mắt kia thâm thúy như bầu trời đêm, làm cho nàng thoáng cái liền nhớ kỹ.

Hai gã nam tử ngẩn ra, dừng bước xoay người lại, nguyên bản còn tưởng rằng là cảnh sát khu hai, lại phát hiện là không phải, lập tức không cho là đúng, vẫn như cũ dùng mánh khoé vừa rồi để đối phó: "Huynh đệ, đây là vợ ta, chúng ta vừa ầm ĩ một trận, nàng đang hờn giận ta, ta đang muốn dẫn nàng về nhà."

Lăng Tu lạnh lùng nói: "Ta gọi các ngươi thả nàng!"

Trong giọng nói, lộ ra một cổ mệnh lệnh không cho người khác cãi lời.

Hai nam tử bất nhờ, nghĩ thầm: Cái tên này chui ra từ nơi nào?

"Tiểu tử, nơi này không có chuyện của người, đừng đi tìm chết!"

Một tên có vóc người hơi cường tráng hung thần ác sát tiến lên, chỉ vào mũi Lăng Tu uy hiếp cảnh cáo, thanh âm cố ý đè thấp, ngoại trừ Lăng Tu ra, những người khác cũng không có nghe thấy.

Lăng Tu không nói câu nào, đưa tay nắm ngón trỏ tay người này, lại thuận thế vặn một cái.

"Răng rắc "

Tiếng xương ngón tay gãy vang lên, nam tử đau đến phát ra một tiếng hét thảm, thân thể dùng tư thái quái dị quỳ trên mặt đất: "Đau quá đau, buông tay, nhanh buông tay!"

Tay đứt ruột xót, mặc dù mới chỉ có gẫy một ngón, nhưng thống khổ sinh ra trong nháy mắt cũng khó có thể tưởng tượng, nam tử đau đến sắc mặt trắng bệch, cái trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Một ... tên khác thấy thế, cũng không kịp đoái hoài tới cô gái, móc ra môt cây chủy thủ từ bên hông, vẻ mặt hung ác vọt tới, chủy thủ trong tay đâm tới hướng ngực Lăng Tu.

Lăng Tu hừ nhẹ một tiếng, nâng đùi phải lên, lách qua cây chủy thủ, đá một cước vào ngực người kia.

"A "

Lực lượng hùng hồn lấy ngực làm tiết điểm lan tràn về bốn phía, người nọ kêu thảm bay ra ngoài, quẳng nện xuống mặt đất, chủy thủ cũng tuột tay rớt xuống đất.

Lăng Tu lại đá một cước, đá bay tên quỳ trên mặt ra ngoài, hai người như hai khối thịt nện lên nhau.

"Uy uy uy, tiểu tử ngươi đang làm gì, đó là vợ chồng son người ta cãi nhau, ngươi sinh sự làm cái gì a!"

"Không rõ chân tướng liền xông lên, thực sự là ngu xuẩn, mãng phu!"

"Thanh niên, ngươi gây sự rồi, ngươi trêu vào đại sự rồi."

Lúc này, mọi người xông tới lần thứ hai, chỉ trỏ hướng về phía Lăng Tu, đều vì hai tên này mà ra mặt.

Hai tên này thấy thế, nhanh chóng bày ra một bộ biểu tình cảm kích.

Trên mặt Lăng Tu lộ ra một cái nụ cười trào phúng cười, hắn cũng không hiểu, chính là một cái mánh khoé đơn giản như vậy liền có thể lừa dối nhiều người như vậy, đầu óc toàn nước ah? Dù cho phân rõ không ra cô bé kia nói là thật hay là nói dối, nhưng bây giờ đối phương đã động thượng dao, lại còn cho rằng đối phương là phu thê cãi nhau cho vui.

Thật thật là buồn cười đến cực điểm!

 

 

Bình Luận (0)
Comment