Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đối mặt với quần chúng xung quanh chỉ trích, Lăng Tu không quan tâm, đi thẳng tới chỗ cô bé kia, đưa tay kéo nàng lên từ dưới đất.
"Cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi!"
Nữ hài liên tục khom lưng nói cám ơn, nước mắt chảy ra như hồng thủy vỡ đê, nàng thực sự rất cảm kích sự trợ giúp của Lăng Tu, bằng không, nàng sẽ bị hai hung thần ác sát này bắt đi, sự tình phía sau nàng cũng không dám nghĩ tới.
"Không có chuyện gì!"
Một phụ nữ trung niên mặc trang phục rất mốt đi tới, vóc người mập mạp, nhưng trên mặt lại trang điểm rất dầy, còn mang lông mi giả, không khỏi có chút để cho người ta buồn nôn.
"Mụ..." Nữ hài nghênh đón.
"Nữ nhi, đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi khóc?" Phụ nữ trung niên ân cần dò hỏi.
Vừa nói đến chuyện này, nước mắt của nữ hài thì càng không cầm được mà chảy xuống, lòng vẫn còn sợ hãi chỉ vào hai gã trên đất, đem chuyện mới vừa xẩy ra tinh tế tự thuật lại một lần.
Cái gì? Thì ra bọn họ thực sự không biết nhau a!
Quần chúng xung quanh không có đầu óc như vậy, lúc này cũng đã biết rõ chân tướng của sự việc, bọn họ cảm thấy điều này cũng không có thể trách bọn họ, ai có thể nghĩ tới, hai tên này lại to gan lớn mật đến trước mặt mọi người bắt đi một cô gái xinh đẹp như vậy nè.
Hai tên kia thấy chuyện không ổn, nhìn nhau, sau đó đứng dậy, muốn len lén rời đi khỏi nơi này.
"Bọn họ muốn chạy, nhanh bắt bọn hắn lại!" Một người lớn tiếng kêu lên.
Người đứng ra vẫn là thật nhiều, bảy tám người xông tới như ong vỡ tổ, chế phục hai tên này lại, gọi điện thoại cho cảnh sát khu hai, hai tên lưu manh liền bị mang đi.
"Huynh đệ, vừa rồi thật là đã trách oan ngươi, ngươi là anh hùng chân chính."
"Đúng vậy, chúng ta quá ngu dốt, thiếu chút nữa đã khiến cho người xấu thực hiện được thành công, nối giáo cho giặc trơ mắt nhìn một cô nương bị bọn họ bắt đi."
"Vừa rồi thật sự là quá hung hiểm, nếu như vị cô nương này thực sự bị bọn họ bắt đi, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng mà."
Đám người có người thừa nhận sai lầm với Lăng Tu.
Nữ hài cùng phụ nữ trung niên cũng liên tục nói lời cảm tạ với Lăng Tu, phụ nữ trung niên đề nghị: "Tiểu tử, chúng ta mời ngươi ăn một bữa cơm được không?, coi như là chúng ta đáp tạ ngươi."
"Không cần!" Lăng Tu từ chối.
"Đại thẩm a, huynh đệ này có dáng dấp tuấn tú lịch sự như vậy, hơn nữa thân thủ còn bất phàm, nếu mà con gái ngươi còn chưa có xuất giá, vậy thì gả cho hắn đi, đây nhất định là duyên phận." Có người nói đùa nói.
"Đúng vậy, là thượng thiên an bài, ha ha..."
"Lấy thân báo đáp, thành một đoạn giai thoại!"
Những người khác cũng xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, đều lên tiếng phụ họa.
Vồn tiểu nữ tử kia hay vẫn còn chấn kinh sợ, giờ lại mắc cỡ mặt nhỏ hồng nhuận, thử hỏi có cái nữ tử nào chưa từng có tưởng tượng tới cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, chưa từng có tư tưởng tới bạch mã vương tử, giờ này ngày này, nàng đụng phải anh hùng của mình, trái tim liền nhẩy lên liên tục.
Mặt của mẫu thân nàng cũng đen xuống, nàng có thể mời khách ăn cơm báo đáp ân cứu mạng nữ nhi của nàng, cũng có thể ra rất nhiều tiền, nhưng tuyệt đối không thể có thể đem nữ nhi gả cho một người không rõ lai lịch như vậy, hơn nữa nhìn vẻ ngoài phải là người quyền quý của khu hai, con gái của nàng, muốn hình dạng có hình dạng, muốn vóc người có vóc người, nếu mà gả cho tiểu tử nghèo như vậy, đó là chuyện hài cấp quốc tế rồi!
Trên mặt lại bất động thanh sắc cười cười: "Mọi người vẫn đừng ồn ào như vậy, không chừng tiểu tử này đã sớm có thê tử hoặc bạn gái, đâu để ý tiểu nữ của nhà chúng ta, ha hả a..."
Đối với chuyện nay, mọi người cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, tất nhiên là nghe hiểu được, lập tức không nói cái gì nữa.
Trên mặt Lăng Tu xẹt qua một nụ cười yếu ớt, hai tay cắm vào túi quần, xoay người đi vào trong nhà hàng.
"Chờ một chút, ngươi còn không có nói cho ta biết tên của ngươi đấy!" trong lòng tiểu nữ kia quýnh lên, hỏi tới.
Lăng Tu dừng bước lại, nghiêng đầu thản nhiên nói: "Bình thủy tương phùng, sau này chưa trắc đã gặp lại, chúng ta không cần thiết phải quen biết."
Nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
DCM, khốc chết được!
Mọi người ngơ ngác nhìn bóng lưng Lăng Tu đi xa, trong lòng đánh giá một phen.
Chu mẫu không để ý đến Lăng Tu, nói: "Nữ nhi, thật vất vả mới thông qua quan hệ ước hẹn được Lý công tử, lần này ngươi nhất định phải hảo hảo nắm chặt, Lý công tử người ta là quân coi giữ trên tường thành, tiền đồ vô lượng, nếu ngươi có thể làm lão bà của hắn, hai mẹ con chúng ta coi như có thể triệt để xoay người."
Nghe được lời ấy, ánh mắt Chu Hằng mới lưu luyến rời khỏi bóng lưng của Lăng Tu, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Lăng Tu khoan thai đi tới, bên trong bao sương lầu ba, bọn Trương Nhất đã sớm chờ ở nơi này.
Người tới đều là người quen, Văn Khải, Lăng Như, Liêu Chí Bình, Nam Tung Dương, Thanh Tâm, Bình Bình thì không có tới, sau khi bị Lăng Tu đả kích, linh hồn đã bị tàn phá.
Bây giờ Văn Khải vừa là chính hắn, cũng là quỷ ảnh, hai mặt đã kết làm nhất thể vốn chỉ có thể ăn thịt người, nhưng AVA phát minh chế tạo ra một loại dược hoàn, hoàn toàn có thể thay thế thịt người để cho biến chủng ăn, giải trừ cơn nghiện.
"Lão Lăng, sao giở này ngươi mới đến, bộ ngắm gái ah?" Trương Nhất tiến lên tùy tiện nói.
"Biểu ca thúi nói bậy cái gì đó, Món ăn tình yêu sẽ không như vậy." Đường Tiểu Mạt kéo cánh tay Lăng Tu bênh vực cho Lăng Tu.
Lăng Tuyết nghe không hiểu, nắm tay Lăng Tu, chu cái miệng nhỏ nhắn nghi hoặc nhìn Trương Nhất.
"Ta không có nói bậy nha." Trương Nhất nhíu mi nói.
Lăng Tu thở dài bất đắc dĩ một tiếng, nhìn quanh một vòng, toại hỏi: "Ly Nguyệt đâu nè?"
"Ở bên trên sân thượng." Trương Nhất quay đầu nhìn về phía sân thượng.
Lăng Tu giương mắt vừa nhìn, Sở Ly Nguyệt đang giằng co cách Lý Lâm hơn một thước, khí tức trên người một người là hỏa diễm màu vàng, khí tức trên người còn lại là màu Băng Lam, không khí giữa các nàng giống như đã đọng lại.
Đây rõ ràng chính là đang so đấu mà!
"Hai người vừa thấy mặt đã như vậy, quả thật là băng hỏa không thể nào hòa hợp mà." Trương Nhất nói.
"Sao ngươi không ngăn cản các nàng?" Lăng Tu trách cứ.
"Dựa vào, ai nói ta không có ngăn cản."
Trương Nhất đề cao giọng, đưa hai bàn tay ra ngoài.
Lăng Tu lúc này mới phát hiện, tay trái của hắn đã bị tổn thương, tay phải còn lại có toát ra một làn hơi nước, hiển nhiên là vừa bị đóng bang lại.
"DCM, đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên a, căn bản không phải là chuyện đùa, mà là băng hỏa lưỡng trọng thiên chân chính, nếu không phải thể trạng ca cường hãn, thì ca đã sớm đi đời nhà ma rồi." Trương cay đắng nói.
Lăng Tu vỗ vỗ vai, an ủi một cái, sau đó trực tiếp đi lên sân thượng.
Khi nhìn thấy hắn dne961, Sở Ly Nguyệt và Lý Lâm đồng thời thu liễm khí tức về trong cơ thể.
"Tiểu nam nhân, ngươi đến muộn!" Lý Lâm phong tình vạn chủng cười nói.
Với tiếng xưng hô này, Lăng Tu không nói gì, chỉ nói một tiếng: "Các ngươi đừng ngây ngô ở trên ban công, trở về ăn cơm."