Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 685 - Chương 686: Thời Không Chồng Nhau

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 686: Thời không chồng nhau

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Khe đá rộng không đủ nửa thước, Lăng Tu ở chỉ có thể đứng thẳng bên trong, căn bản không cách nào ngồi chồm hổm xuống, đối với hắn mà nói là một cái hoàn cảnh không xong cực độ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kiếm Xỉ Hổ vẫn ở chỗ cũ chăm chú nhìn chằm chằm hắn, trong cổ họng cũng vẫn phát ra tiếng gào trầm thấp như cũ.

Lúc đầu Lăng Tu không cam lòng tỏ ra yếu kém nhìn chằm chằm nó, thế nhưng vừa nghĩ lại, hắn so đo cùng một súc sinh làm cái gì, đơn giản dựa lưng vào vách đá, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe, lại lấy viên thuốc ra từ trong túi nuốt vào bụng, để cho thân thể mình bảo trì ở trạng thái hơi tốt.

Vết thương trên vai đã đọng lại không còn chảy máu, nhưng vết thương truyền tới đau nhức hãy để cho hắn khổ không thể tả, mí mắt thỉnh thoảng nhảy lên bởi vì đau đớn.

"Ngươi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm như vậy sao?"

Dường như hảo bằng hữu nói một câu với Kiếm Xỉ Hổ, thực sự không thể không nghỉ ngơi, hắn bị thương như vậy, lại dưới trạng thái mệt mỏi mà còn tung ra hết khí lực, thì sẽ phải mệt mỏi.

Hơn nữa trăm phần trăm là Kiếm Xỉ Hổ không cách nào xông tới, cho nên hắn rất yên tâm rồi ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, bên tai chợt nghe tiếng Đường Tiểu Mạt đang gọi hắn: "Món ăn tình yêu tỉnh tỉnh, Món ăn tình yêu tỉnh tỉnh!"

Trong thoáng chốc Đường Tiểu Mạt đang ở bên người, nhẹ nhàng thúc hắn, vừa mở mắt, thanh âm Đường Tiểu Mạt đã không còn nữa, vào tầm mắt, là vách đá lạnh như băng. gió thổi từ trong khe đá thổi vào trên người hắn, lạnh đến thấu xương cốt, làm hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.

"Xuất môn không coi ngày a!"

Nội tâm Lăng Tu thở dài một tiếng, luôn cảm giác mình có thực lực siêu cường, không lo lắng bất kỳ cái gì, lúc này đã cảnh báo cho hắn, Trương Nhất và Sở Ly Nguyệt không biết sinh tử, phi thuyền của bọn họ không biết rơi ở phương nào, mà hắn cũng bị vây ở trong khe đá nho nhỏ này, bên ngoài có một đầu Kiếm Xỉ Hổ đang coi chừng.

Tình hình rất không xong!

Thở ra một hơi thật dài, lúc này mới ý thức tới bên tai đã không còn tiếng gầm gừ trầm thấp, quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt, Kiếm Xỉ Hổ đã không biết đi về phía, bên ngoài rỗng tuếch, chí ít, địa phương hắn có thể thấy hoàn toàn không có thân ảnh của Kiếm Xỉ Hổ, phảng phất như toàn bộ không gian chỉ còn có một mình hắn.

Là rời đi thật hay là giả bộ rời đi lừa mình đi ra ngoài?

Lăng Tu nhíu lông mày lại, hắn tự nhiên sẽ không ngốc mà trực tiếp đi ra ngoài, bởi vì hắn rất rõ ràng, Dã Lang hổ báo cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa một khi nhận thức con mồi, liền sẽ không buông tha đơn giản như vậy, tình huống bây giờ, rất có thể là Kiếm Xỉ Hổ giả bộ rời đi, lừa gạt mình đi ra nogai2.

Suy nghĩ một chút, móc ra một viên dược hoàn từ trong túi, tiện tay ném ra ngoài.

Viên dược hoàn kia vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, sau đó rơi trên mặt đất tự do lăn ra một khoảng cách mới dừng lại.

Không có bất cứ động tĩnh gì phát sinh, hết thảy đều vô cùng tĩnh lặng!

Rời đi thật rồi sao?

Lăng Tu không dám xác định, lần thứ hai lấy ra một viên dược hoàn ném ra ngoài, kết quả như nhau, cũng không có xuất hiện bất kỳ động tĩnh gì.

"Xem ra súc sinh kia biết không bắt được bản thân, nên lựa chọn rời đi, đi bắt con mồi khác rồi." Tự lẩm bẩm, an ủi chính bản thân một tiếng.

Điều chỉnh hô hấp, từ từ xê dịch ra bên ngoài.

Bất kể như thế nào, hắn cũng không thể vĩnh viễn ở trong cái khe đá này được, cho dù không bị Kiếm Xỉ Hổ ăn, cũng sẽ bị chết khát, chết đói. Cho nên dù không xác định được trăm phần trăm Kiếm Xỉ Hổ rời đi, hắn vẫn phải mạo hiểm đi ra ngoài, tự mình đi nghiệm chứng một phen.

Lúc này, hắn thật sự có loại cảm giác hổ rơi đồng bằng bị chó khinh, không, hẳn là anh hùng xuống đồng bằng bị hổ lấn, mặc dù mình không tính là cái anh hùng gì.

Cách cửa ra càng gần, tim đập càng nhanh, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong đầu đã hiện lên hình ảnh dầm dề máu, ví dụ như mới vừa vừa ra đi, nghênh tiếp bản thân chính là một cái miệng to như chậu máu, hoặc một vuốt hổ tiến đến, móng vuốt đen nhánh kia đâm vào trong da thịt hắn...

Bất an, thấp thỏm!

Thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại theo bản năng.

Đi từng bước một, hoạt động từng chút một, tầm nhìn từ từ trống trải hẳn lên.

Đầu tiên là đưa nửa cái vai đi ra từ khe đá, lại là đùi, đầu, chờ khi hoàn chỉnh đi ra từ trong khe đá nhìn quanh một vòng cũng không phát hiện thân ảnh Kiếm Xỉ Hổ thì, Lăng Tu nhịn không được thở dài một hơi.

Lượm được một cái mạng!

Hít thở sâu vài cái, bước đi tới lượm lại hai viên thuốc, loại thuốc này là thứ tốt, không những được giải trừ cơn nghiện máu, còn có thể cung cấp năng lượng cho thân thể biến chủng, tuyệt đối không thể lãng phí.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi hắn khom lưng, Kiếm Xỉ Hổ đã biến mất bỗng nhiên nhảy xuống từ một thân cây bên cạnh, thân thể cao lớn bung ra, như là thiểm điện màu vàng, tốc độ nhanh tới cực điểm, trực tiếp xẹt qua từ trên đỉnh đầu của hắn.

Lăng Tu bất ngờ, nếu không phải hắn mới vừa khom lưng nhặt dược hoàn, giờ khắc này sợ là hắn đã chết rồi, đầu Kiếm Xỉ Hổ này tuyệt đối có thể đẩy hắn ngã nhào xuống đất, sau đó cắn một cái về cổ họng của hắn.

Xoay người nhìn lại, Kiếm Xỉ Hổ hung thần ác sát nhìn hắn, chắn hắn và khe đá, đoạn tuyệt nơi duy nhất có thể cung cấp sự an toàn cho hắn.

Cay đắng cười: Súc sinh kia quá giảo hoạt!

Mượn lá cây để ẩn tàng thân hình, kì thực nó vẫn luôn ngó chừng nhất cử nhất động của hắn, hơn nữa tính nhẫn nại rất mạnh, dã thú như vậy, để cho hắn nổi lên một tầng da gà, thật sự là có chút đáng sợ.

Tỉnh hồn lại trong nháy mắt, Lăng Tu không chút nghĩ ngợi xoay người liền chạy.

Rống!

Kiếm Xỉ Hổ phấn khởi tiến lên, tiếng gầm chấn động sơn lâm.

Lăng Tu còn chưa chạy vài bước, quay đầu nhìn lại, nhất thời đón nhận một cái miệng to như chậu máu cùng một đôi móng vuốt sắc bén như chủy thủ vậy, hình như hắn thấy tử thần đang vẫy gọi hắn, trong đầu chỉ hiện ra một từ: Xong!

Ở lúc chỉ mành treo chuông này, rừng cây bên cạnh lại rung chuyển, sau đó một quái vật vô cùng lớn hiển hiện ra, một lợi trảo nhô lên cao, đem thoáng cái dậm Kiếm Xỉ Hổ đang ở trên không trung xuống mặt đất, sau đó một cái miệng đầy răng nhọn cắn vào cổ Kiếm Xỉ Hổ.

"PHỐC "

Máu loãng phun tung toé, một khối huyết nhục lớn bị cứng rắn xé xuống, Kiếm Xỉ Hổ vốn uy vũ hung ác giờ lại kêu rên thảm thiết, thân thể đang co quắp, như là đang cầu khẩn.

Nhưng quái vật lớn này cũng không có chút thương hại nào, mở miệng ra cắn một cái, Kiếm Xỉ Hổ chết bất đắc kỳ tử, không kịp phản kháng cùng giãy dụa, cứ chết đi như vậy, biến thành một thi thể dầm dề máu, trở thành bữa ăn trong miệng quái vật lớn.

Lăng Tu bối rối, nghẹn họng nhìn trân trối nhìn quái vật lớn xuất hiện ở nơi này, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt quán thâu từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, cả người đều là một mảnh băng lãnh.

Bạo Long!

Đầu quái vật lớn này không phải là cái giống gì khác, là Bạo Long sớm đã biến mất ở trong sông sông lịch sử của Nguyên Thế Giới.

Sinh vật tiền sử sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt, giờ khắc này, đại não Lăng Tu đã đình chỉ tự hỏi.

Đây... Chính là tân thế giới?

Khủng long và Kiếm Xỉ Hổ cùng tồn tại ở thế giới này?

Chuyện gì xảy ra, thời không ở tân thế giới phát sinh thác loạn hoặc là chồng lên nhau hay sao?

 

 

Bình Luận (0)
Comment