Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tên đã trên dây, không phát không được!
Khương Hủ cắn răng, nhìn chăm chú vào Khương Hạo Tuấn, thân thể chậm rãi lên cung, như báo săn vồ mồi: "Khương Hạo Tuấn, ngươi đừng có cho rằng đã ăn chắc ta, tuy rằng lão tử bị thương, nhưng cũng không phải là ngươi có thể tùy ý khi dễ."
"Ngày hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!" khóe miệng Khương Hạo Tuấn xuất hiện một nụ cười tà, thản nhiên nói.
"Nói bậy!"
Hai tròng mắt đột nhiên co rút, khí thế toàn thân được đè nén đến cực điểm sau đó ầm ầm bạo phát ra, kèm theo một tiếng gào thét rung trời, Khương Hủ lao đi như mũi tên rời cung vậy.
Giẫm chận tại chỗ lao đi, khoảng cách hơn mười thước bị rút ngắn trong chớp mắt, chân trái ầm ầm đạp xuống, toàn bộ mặt đất trở nên run rẩy, cực động đến cực tĩnh được chuyển biến trong sát na mang theo lực đánh vào không thể đo lường, dùng chân trái làm trục, thân thể xoay chuyển, đùi phải cường thế vũ động, mượn quán tính cương mãnh, lực lượng kinh khủng lao thẳng vào thắt lưng Khương Hạo Tuấn.
Động tác liền mạch lưu loát, hoa lệ mà rung động ánh mắt!
Mọi người chung quanh cảm thấy trong ánh mắt như xuất hiện vài đạo tàn ảnh, không khỏi trừng trừng hai mắt, hết sức chăm chú phong tỏa khu vực chiến đấu kia.
Viên Hạo Long cùng Viên Hạ liếc nhau, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết, hiển nhiên thật không ngờ Khương Hủ đã bị Khương Khôn đả thương mà còn có thân thủ linh hoạt bực này.
"Ba ~ "
Thanh âm thanh thúy như tiếng sấm vang lên, mọi người cảm thấy lỗ tai ông minh một trận.
Định nhãn vừa nhìn, Khương Hạo Tuấn vẫn không nhúc nhích, tay trái tinh chuẩn chặn lại, thay như tấm thép vậy cầm chặt cổ chân Khương Hủ, lực cương mãnh bị cứng rắn ngăn chặn lại.
"Ngươi ở trong mắt ta cùng không khác gì một đống phân thối cả."
Khương Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn hắn, trong chỗ sâu đôi mắt nhảy lên hai ngọn hỏa diễm, "Làm cha ta bị thường, bằng điều này, ngươi đã phải chết!"
"Ít nói mạnh miệng đi!"
Khương Hủ nặng trĩu rống một tiếng, thân thể chỉ ngừng lại một lát, mượn lực của Khương Hạo Tuấn mà bắn người mà đi, chân trái cấp tốc điểm kích, đầu ngón chân như mũi khoan vậy đánh thẳng vào mặt Khương Hạo Tuấn, muốn bắn vỡ đầu của đối thủ.
"Oành Oành Oành ~ "
Tay phải của Khương Hạo Tuấn tung bay, đều ngăn trở lại toàn bộ, nhưng công phu của Khương Hủ cũng không phải vừa, hơn nữa lại đang ở trong tình huống cắn răng liều mạng, lực lượng phát huy ra còn kinh khủng hơn so với bình thường, sau khi liên tục công kích hơn hai mươi lần, tay trái của Khương Hạo Tuấn chặn lại đùi phải của hắn.
Thân thể mới vừa vừa rơi xuống đất, Khương Hủ lại trùng kích lần nữa, hắn muốn liều mạng với Khương Hạo Tuấn, tiến công, tiến công, không có khả năng ngừng nghỉ, một khi dừng lại, nghênh tiếp hắn chính là bị thua, bị thua liền có ý nghĩa là tử vong.
Toàn bộ không gian vang lên từng tiếng rống thảm, Khương Hủ liên tục ra tay, hai chân hai tay đều tổ hợp xuất kích, động tác cuồng mãnh, nhanh như điện mang, người man tộc ở đây không khỏi rung cả mình, thật là không ngờ Khương Hủ sẽ ngoan cường như vậy, hơn nữa còn có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Vết thương sau khi đã được khẩn cấp xử lý Khương Khôn đã vững vàng một chút, những người khác đều đang toát mồ hôi vì Khương Hạo Tuấn, mà trên mặt của hắn lại lộ ra vẻ trấn tĩnh cùng ung dung, bởi vì hắn biết, trận chiến đấu này không có bất kỳ lo lắng gì, đến cuối cùng người thắng được vẫn là Khương Hạo Tuấn con hắn, điều chân chính hắn lo lắng, là Khương Hạo Tuấn đối chiến với Viên Hạ và Viên Hạo Long.
Có thể thắng được sao?
Đáp án tựa hồ là không thể, cho dù có thể đánh bại Viên Hạ, thế nhưng Viên Hạo Long thì sao.
Chống lại Viên Hạo Long, ngay cả chính hắn cũng không có chút nắm chặt có thể thắng được.
Nhưng vào lúc này, Khương Hủ đạp hai chân vào mặt đất, lao lên, xoay chuyển hoa lệ giữa không trung, hai chân khép lại, như một quả đạn pháo xoay tròn oanh kích xuống. Bất luận tốc độ hay là độ mạnh yếu đều được tính toán tinh chuẩn, nhắm vào vừa lúc Khương Hạo Tuấn đứng dậy.
"Cẩn thận!"
Tộc nhân Khương thị lộ ra vẻ kinh hoảng, trùng kích như vậy, nếu mà bị Khương Hủ đập trúng, bất luận là thân thể cứng rắn thế nào, chỉ sợ cũng sẽ bị nút khớp xướng. Nhưng tiếng bọn hắn cũng không có thay đổi gì, hai chân Khương Hủ ầm nện ở trên ngực Khương Hạo Tuấn.
"Oành ~ "
Bắn ra ra một tiếng sấm sét nổ vang, Khương Hạo Tuấn giống như một cái quả cầu da vậy lăn đi trên mặt đất, dọc theo đường đi thì phát ra trận trận bụi bặm, cuối cùng nằm úp sấp nằm trên mặt đất, đã không còn bất cứ động tĩnh gì.
Này...
Tất cả tộc nhân Khương thị đều mở to hai mắt, không thể tin được Khương Hạo Tuấn lại bị Khương Hủ đá phi.
Viên Hạ lắc đầu, trên mặt lộ ra biểu tình thất vọng, rất hiển nhiên đã thất vọng với Khương Hạo Tuấn, hắn vạn lần không ngờ Khương Hạo Tuấn sẽ yếu như vậy.
"Khương Hạo Tuấn, ngươi đừng giả chết, đứng lên cho ta!"
Khương Hủ lớn tiếng quát lên, cường độ cao bạo phát cùng công kích, tiêu hao thể lực của hắn cực lớn, lúc này hắn đã thở hồng hộc, hơn nữa hắn cũng không tin tưởng Khương Hạo Tuấn đã thất bại.
"Vậy mà cũng bị ngươi phát hiện."
Kèm theo một tiếng cười nhạt, Khương Hạo Tuấn đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ bụi bặm trên ngực, ngoạn vị nhìn về phía Khương Hủ, "Nếu mà vừa rồi là công kích mạnh nhất của ngươi, vậy ta thực sự rất thất vọng đối với ngươi, chỉ như gãi ngứa."
"Ngươi ít cậy mạnh!"
Khương Hủ tức vô cùng, hai chân khẽ động, cất bước chạy như điên, khi đến gần Khương Hạo Tuấn thì thả người nhảy lên, tiếp tục tấn công hướng Khương Hạo Tuấn.
Khương Hạo Tuấn không tránh né, thân thể hơi ngồi xổm xuống, tay phải hoa động giữa hư không nắm chặt thành quyền, vung lên.
Không hề xinh đẹp, thuần túy chỉ là một quyền!
"Oành ~ "
Hai người chạm nhau, tiếng nổ vang nặng nề, cánh tay phải của hắn rung động, lực lượng đáng sợ quán chú vào thân thể phía trên, vững vàng thân thể nhất thời lảo đảo lui về phía sau, cho đến khi lùi ra ba bước mới dừng lại.
Khương Hủ lại trực tiếp bị một quyền này đánh cho lui trở lại, thân thể mất đi cân đối, nện ở trên mặt đất cách bốn năm thước, "Oa" một tiếng phụt ra một ngụm máu.
Thật mạnh!
Thế cục phát sinh xoay chuyển trong sát na, bất kể là tộc nhân Khương thị hay là tộc viên thị, đều bị sự cường hãn của Khương Hạo Tuấn làm cho rung động.
"Vừa rồi ta đứng bất động cho ngươi đánh một chiêu, là chính bản thân ngươi quá kém không có thể giết chết ta, hiện tại, ngươi đi chết đi."
Trong mắt Khương Hạo Tuấn triển lộ ra sát khí, thế đi như gió, nhanh như Lôi Điện.
Khương Hủ nằm trên mặt đất còn chưa phản ứng kịp, một chân như sắt thép đạp vào cánh tay trái của hắn.
"Răng rắc ~ "
Lực đạo mạnh mẽ quán chú xuống, cánh tay nhất thời cong về phía sau thành hình chữ V, máu tươi bắn toé, tiếng Khương Hủ kêu thảm thiết kích động lên toàn trường, để cho người ta nghe được tê dại da đầu.
Khương Hạo Tuấn không có chút thương hại nào, Khương Hủ này có dũng khí phản bội Khương thị, còn làm trọng thương phụ thân hắn, thật thật là tội không thể tha, đáng chết!
Tay phải chộp xướng, đầu ngón tay sắc bén khóa cổ Khương Hủ, sát ý lẫm liệt.
"Đừng a..."
Con ngươi của Khương Hủ đột nhiên co rút, đáy lòng đầy hoảng sợ hô to.
Đang ở lúc hắn cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì, một bàn tay đưa ra, năm ngón tay bắt được cổ tay Khương Hạo Tuấn, tinh chuẩn chặn lại.
Nhìn bàn tay gần trong gang tấc, Khương Hủ sợ đến sắc mặt không còn chút máu, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa.