Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 708 - Chương 709: Rời Bến Không Thuận

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 709: Rời bến không thuận

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Mặt trời rực rỡ cao chiếu, bầu trời lơ lửng một chút mây trắng, còn có hải điểu kêu to truyền đến.

Giờ này khắc này, Lăng Tu cùng Khương Hạo Tuấn đang theo bè tre, lướt đi ở trong đại dương bao la mênh mông vô bờ. Khoảng cách với hòn đảo không biết xa bao nhiêu, chỉ biết là ở trên biển đã trôi qua năm ngày năm đêm, sớm đã nhìn không thấy cái bóng dáng của hòn đảo, đập vào tầm mắt ngoại trừ nước biển vẫn là nước biển.

Đây là tân thế giới sao?

Lăng Tu cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì tân thế giới này không khác gì Nguyên Thế Giới trước khi tai nạn phát sinh, ngược lại không khí lại tươi mát hơn so với Nguyên Thế Giới, ít đi sự ô nhiễm của công nghiệp nặng, tuy nói là ở trên biển, lại có thể cảm thụ được thật sâu sự tinh thuần của thiên nhiên.

Thần Tộc bỏ qua Nguyên Thế Giới mà tiến vào tân thế giới cũng không phải không có lý do, so với Nguyên Thế Giới đều ô nhiễm môi trường, tân thế giới cũng không nhiễm một hạt bụi, phảng phất như một cái khuê nữ, cái thế giới nào tốt hơn, càng có lợi cho sinh hoạt hơn, vừa nhìn liền biết.

"Tu ca, thức ăn nước uống không có thừa lại bao nhiêu!" Khương Hạo Tuấn nói ra vấn đề hai người phải đối mặt bay giờ.

Lăng Tu phục hồi lại tinh thần từ trong suy nghĩ, kiểm tra thịt quay và nước trên bè tre, bởi vì bè tre chịu tải lượng có hạn, hơn nữa sức ăn của Khương Hạo Tuấn cũng rất lớn, nên quả thực đồ ăn không còn nhiều lắm, nếu mà ngày mai thái dương xuống núi mà vẫn không thể đến đảo nhỏ Khương Khôn nói, kế tiếp sợ là sẽ phải chịu đói và chịu khát rồi.

Ngẩng đầu nhìn phương bắc một chút, không có bất luận cái hòn đảo nhỏ bào, cũng không có bất kỳ vật tham chiếu, không khỏi để cho lòng người cảm thấy nôn nóng.

"Tăng nhanh tốc độ một chút!" Lăng Tu nhàn nhạt dặn dò.

Khương Hạo Tuấn tự nhiên sẽ không lười biếng, dùng sức chèo, thứ hắn có chính là khí lực, loại nhỏ bè tre này, cho dù hắn toàn lực chèo một ngày một đêm cũng sẽ không có chút cảm giác mệt mỏi nào.

Mặt biển đang bình tĩnh bỗng nhiên lại dậy sóng nổi gió.

Lăng Tu cùng Khương Hạo Tuấn quay đầu nhìn lại, nhất tề sửng sốt, bầu trời xa xăm đang bay tới một đám mây đen, từ rất xa liền có thể thấy sấm chớp rền vang bên trong, một loại cảm giác áp bách để cho lông tơ người ta dựng thẳng lên.

"Bão... Bão biển, Tu ca, nên... Nên làm cái gì bây giờ?" Khương Hạo Tuấn đổ mồ hôi lạnh, ngay cả lời cũng nói không nói được.

"Nhanh lên, rời khỏi khu hải vực này!"

Lăng Tu nhìn phía xa kinh ngạc nói, quay đầu lại, lại thấy Khương Hạo Tuấn vẫn còn ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ, lúc này liền đoạt lấy mái chèo, dùng hết hết thảy khí lực di chuyển bè tre rời xa khu hải vực này.

Khương Hạo Tuấn cũng phản ứng rất nhanh, hai người một trái một phải liều lĩnh hoa động mái chèo, bè tre phá vỡ mặt biển, lao đi tựa như mũi tên vậy.

Nhưng bất kể như thế nào, tốc độ của bè tre cũng không thể so với được với cơn bão.

"Vù vù hô ~ "

Cuồng phong gào thét, sóng biển rống giận, mặt trời rực rỡ trên cao đã bị mây đen cuồn cuộn che lấp trong chốc lát, như là đi vào lúc chạng vạng, thiểm điện rền vang, mưa lớn mang theo một tia kình lực cùng cảm giác mát rơi xuống.

Gió bão có chỗ lợi hại nhất chính là hất nước biển lên thành từng cơn sóng, sóng biển cao mấy trượng chụp được, mang đến lực lượng khó có thể tưởng tượng nổi.

Bè tre của Lăng Tu và Khương Hạo Tuấn không chịu nổi một kích, một cái con sóng lớn cao hơn mười thước đánh tới sau đó liền tứ phân ngũ liệt.

"Lộc cộc ~ "

Hai người rơi vào trong nước, cũng may đã sớm dùng một cái dây thừng dài bốn năm thước buộc ở phần eo của hai người, hai người mới không có bị sóng biển tách ra, bằng không vừa rồi cũng đủ để cho hai người tách ra, ngay cả bóng người cũng không thể nhìn thấy.

Trồi lên mặt nước, mỗi người ôm lấy một cây trúc rỗng ruột.

Mặc cho gió vỗ vào, nước mưa cọ rửa, nước chảy bèo trôi.

Lăng Tu cắn răng, từ khi đi tới tân thế giới, hắn liền gặp được các loại tai nạn, điều này làm cho hắn phẫn hận tới cực điểm, cũng ủy khuất tới cực điểm, trên bầu trời này từng tiếng sấm giống như là trời xanh cười nhạo hắn vậy, đây hết thảy đều như là trời xanh muốn đưa hắn vào chỗ chết.

"Ngươi giết không chết ta, ngươi giết không chết ta!" Ngẩng đầu hướng thiên rít gào.

Cách đó không xa trong lòng Khương Hạo Tuấn cũng sinh ra một cổ ác hàn, bởi vì khi quang mang tia chớp soi sáng mặt Lăng Tu thì, hắn thấy gương mặt Lăng Tu có chút dữ tợn.

Cũng không biết có phải phải là trùng hợp không, ở khi Lăng Tu vừa dứt lời thì, thiểm điện trên bầu trời càng ngày càng nhiều, thanh âm và khí thế cũng càng ngày càng lớn, ngay cả không khí cũng tựa hồ như tràn đầy điện năng, để cho da đầu người ta tê dại.

Gió càng lớn hơn, phảng phất như có một cái đầu quái thú to lớn ngóc đầu lên, Nộ Lãng rít gào, rung động thiên địa.

Lại một cơn sóng biển lại chụp xuống, tại dưới lực lượng của thiên nhiên, hai người căn bản không thể chống lại, bị nước biển lần lượt đập vào, sau đó lại một lần nữa giùng giằng trồi lên mặt nước.

SAu khi liên tục uống vài ngụm nước biển, Khương Hạo Tuấn không cảm thấy sợ hãi, mà là phẫn nộ cùng ủy khuất giống như Lăng Tu, bắt đầu chửi bới hẳn lên. Lần chửi bới này có thể để cho đầu óc hắn bảo trì thanh tỉnh, không đến mức bị sóng biển đập cho choáng váng, hắn cũng không muốn trở thành trói buộc hoặc là bao quần áo của Lăng Tu.

Cũng không biết bao lâu, bầu trời dần dần trong, gió chậm rãi ngừng lại, ngoài khơi chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Gió bão giống như là biển rộng tức giận, lộ ra vẻ mặt dữ tợn hung ác, mà bây giờ còn lại đổi lại thành nét mặt ôn hòa, gió êm sóng lặng, gió nhẹ quất vào mặt.

Lăng Tu và Khương Hạo Tuấn đều có chút mệt mỏi, ôm cây trúc rỗng ruột phiêu lưu ở trên biển, tựa như lục bình không có rễ vậy.

"Xem ra cha ta nói không sai, biển rộng tựa như một nữ tử, nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, để cho người ta nắm không được." Khương Hạo Tuấn thở dài một tiếng nói.

"Ngươi lại có thật nhiều cảm xúc." Lăng Tu khẽ cười nói.

Khương Hạo Tuấn nhíu mày: "Tu ca, bây giờ mà ngươi còn có thể cười được, bè tre của chúng ta đã không còn, thức ăn nước uống cũng không biết đã đi tới nơi nào, sợ là sẽ phải chết đói trên biển."

Đây cũng thật là một cái vấn đề!

Lăng Tu lâm vào trầm tư, tình huống lúc này cũng không quá lạc quan.

Ngẫm lại cũng đúng, có ai biết bè tre sẽ có thể đi được tới đâu trong biển lớn, kết quả hắn vẩn cứ làm như vậy , không chỉ có bè tre quá hải, ngay cả công cụ chỉ thị phương hướng cũng không có, toàn dùng cảm quan để xác định phương hướng đi tới, không thể không nói, việc ra khơi này cũng tương đối qua loa.

Còn có thể còn sống trong trận bão này, cũng coi là kỳ tích.

"Nếu như có thể sống đến lục địa, chúng ta nhất định sẽ phải tìm một chiếc thuyền lớn, phải tìm một người có kinh nghiệm phong phú, như vậy là có thể sớm dự đoán cơn bão sẽ đến lúc nào mà tránh được, cũng sẽ không mất phương hướng trong biển rộng." Khương Hạo Tuấn nói dự định kế tiếp.

Lăng Tu gật đầu, cảm thấy rất có lý.

Theo như Khương tộc trưởng nói, tổ tiên Khương thị bộ lạc lưu lại cốt văn, thế giới này cũng không chỉ có đại lục, mà là vô số hòn đảo lớn nhỏ cấu thành, trên từng đảo nhỏ có văn minh cùng thành trấn tương ứng, dựa vào đội thuyền vãng lai thông hành.

Tại dưới hoàn cảnh này, nếu có người có kinh nghiệm đi biển phong phú, thì tất nhiên có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.

Nhưng đây đều là nói sau này, bây giờ bọn hắn phải đối mặt, là làm thế nào để sống đến một hòn đảo có người khác...

 

 

Bình Luận (0)
Comment