Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lần đầu tiên rời bến thất bại, Lăng Tu cũng không nổi giận, lại không thỏa hiệp đối với thương long, hắn dùng bè tre không ngừng tiến hành đi ra ngoài. Nhưng mỗi một lần, bè tre đều bị thương long xé nát, mà hắn mỗi lần đều từ tìm được đường sống trong chỗ chết.
Mạo hiểm, cửu tử nhất sinh!
Cả tộc nhân Khương thị đều cho là hắn điên rồi, hoàn toàn là đang liều mạng
Lăng Tu cũng mặc kệ bọn họ, bè tre bị hủy, hắn và Khương Hạo Tuấn, Khương Nguyệt Lương, Khương Mặc Vũ lại cùng nhau chế tạo, tạo xong lại tiếp tục chéo ra ngoài. Hợp với nửa tháng đều là như vậy, mỗi ngày đều dùng bè tre để đi ra hai lần, coi như đã đi không dưới ba mươi lần.
Ngày này, là lần thứ hai Lăng Tu nâng lên bè tre, bắt đầu xuất phát.
"Trời ạ, cái người ngoại tộc này thực sự không sợ chết sao?"
"Mỗi lần đều là rất nguy hiểm, nếu đổi thành bất kỳ người nào trong chúng ta, sợ sớm đã sợ đến cả đời cũng không dám ra khơi rồi."
"Đúng vậy, quá làm càn, có người nào đứng ra ngăn cản hắn hay không, lại đi xuống như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết ở trong miệng Thương long."
Chúng tộc nhân Khương thị đều như tựa như nhìn quái vật nhìn Lăng Tu, không cách nào hiểu được, rốt cuộc là thế nào, để cho người đàn ông này cố chấp như vậy, mạo hiểm tính mệnh đi khiêu chiến cùng chinh phục đám thương long này, lẽ nào liền thực sự nghĩ rằng làm như vậy là có thể rời đi hay sao?
Khương Khôn cũng không biết nói gì, không nói được một lời, hắn không có quyền lực can thiệp bất cứ chuyện gì của Lăng Tu, tuy rằng cảm thấy Lăng Tu quá mức điên cuồng cùng không để ý tới tính mệnh, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, Lăng Tu sẽ thành công, thành công rời khỏi đảo, trở thành người thứ nhất đánh vỡ trớ chú, còn sống rời khỏi đảo.
"Rầm ~ "
Bè tre bị Lăng Tu ném ở trên mặt biển.
"Lăng Tu, ta đã nấu canh, chờ ngươi trở về." Khương Mặc Vũ cau mày, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Mỗi một lần Lăng Tu rời bến, trong lòng nàng đều thấp thỏm không gì sánh được, đây là ước định của nàng và Lăng Tu, muốn hắn bình yên vô sự trở về.
"Tốt!" Lăng Tu trả lời một tiếng, lập tức nhảy lên bè tre.
"Tu ca, cầm!" Khương Hạo Tuấn đem một cây gậy trúc tới.
Hắn bội phục sát đất đối với Lăng Tu, một người mà có thể nghiền ép bộ lạc viên thị, thực lực thật thật là kinh khủng, mà bây giờ, vì rời khỏi đảo, lại không sợ hãi thương long dưới nước, một lần lần lại một lần dùng bè tre dũng cảm đi chinh phục cái hải vực này, ở trong lòng của hắn, Lăng Tu giống một ngọn núi nguy nga, không thể vượt qua, chỉ để cho hắn ngưỡng vọng.
Lăng Tu gật đầu, nhận lấy cây gậy trúc.
Lập tức chống bè tre, lần thứ hai đi hướng về hải vực xa xa, mỗi khi này, trong đầu của hắn liền không nhịn được nhớ tới trước hình ảnh Tôn Ngộ Không cáo biệt hầu tử hầu tôn ở trên ti vi, bè tre trôi dạt qua biển lớn cầu trường sinh bất lão thuật.
Tình cảnh này, sao mà tương tự như vậy!
Cười tối nghĩa, thu thập một phen tâm tình, hít một cái thật dài, liền bắt đầu rời bến.
Khương Nguyệt Lương ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của hắn lâm vào trầm tư, nàng đã tìm không được bất kỳ một từ ngữ nào để hình dung người đàn ông này.
Là phải cố chấp thế nào, phải có chấp niệm thế nào, để cho người đàn ông này điên cuồng như vậy?
Nàng vẫn cho là Lăng Tu làm càn, nhưng theo thời gian trôi qua nàng phát hiện cũng không phải, Lăng Tu là đang để cho những con thương long này quen với sự tồn tại của bè tre. Thương long cắn bè tre, ý thức được không phải là thực vật, chuyện này xẩy ra nhiều lần như vậy, tự nhiên cũng sẽ không thèm để ý tới bè tre mà công kích nữa.
"Lăng Tu, trước đây rốt cuộc ngươi là người nào?"
Trong mắt của nàng, hiện tại chỉ có cái bè tre, cô đơn chiếc bóng đi chinh phục cái hải vực này.
...
Nói thật, khi làm bè tre đi tới khu hai vực tràn đầy thương long thì, Lăng Tu cũng kinh hồn táng đảm, mặc dù đã vô số lần chạy ở qua đường ranh của sự sống và cái chết, luyện ra một tố chất cường đại, nhưng đối mặt với tử vong uy hiếp, không có người nào có thể nào trấn định được.
Hắn không nhanh không chậm đẩy bè tre đi tới, dưới nước thỉnh thoảng có một cái bóng đen to lớn bơi qua, còn có nhiều tiếng rít bén nhọn truyền vào trong tai, liền không cảm thấy được một tia cảm giác an toàn, hình như tùy thời cũng có thể xuất hiện một cái miệng to như chậu máu, nuốt cả hắn và bè tre vào trong miệng.
Trên bờ, ngoại trừ Khương Nguyệt Lương, Khương Hạo Tuấn cùng Khương Mặc Vũ bên ngoài, cũng có rất nhiều tộc nhân của Khương thị tộc, bọn họ vẫn luôn mở to hai mắt, không dám thở gấp một cái nhìn ngoài khơi.
"Thành công sao?, sẽ thành công sao?!"
"Ta cũng không chịu nổi loại kích thích này ."
"Thượng đế hãy phù hộ hắn thành công!"
Trong lòng mỗi người đều yên lặng cầu khẩn, bọn họ không muốn thấy Lăng Tu bị chết với trong bụng thương long. Vào lúc này, nội tâm mọi người đều có cùng một hý nghĩ, đó chính là cầu khẩn thượng đế phù hộ cho Lăng Tu thành công.
...
Ở dưới tác dụng của sóng biển, bè tre nhẹ nhàng chập chờn.
Lăng Tu ổn đứng ở phía trên, mắt nhìn phía trước, tán lộ ra một cổ ngạo thị thiên địa.
"Rầm ~ "
Bỗng nhiên, sóng nước bốc lên, một cái đầu thương long bơi lại bè tre với tốc độ cực nhanh, sinh ra một cái vòng xoáy.
Sắc mặt Lăng Tu chợt biến, những con Thương long này cũng coi như là bạn cũ, hắn biết rõ là Thương long đang phát động tập kích hắn. Đang chuẩn bị đào sinh thì, lại phát hiện đầu thương long kia lại bơi chậm lại, chờ khi đến gần bè tre thì đã dừng lại, sau một lát sửng sốt thì liền phát ra một tiếng kêu to, vẫy đuôi một cái bơi ra.
Cũng không biết là không phải là ảo giác, tiếng kêu này nghe giống như là một tiếng ghét bỏ hoặc là thất lạc...
Lăng Tu vẫn không nhúc nhích, hai mắt ngơ ngẩn nhìn đầu Thương long kia bơi xa rồi thở một hơi thật dài.
Cùng lúc đó, mọi người trên bờ cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi toát ra trên trán, tâm tình hưng phấn và kích động, vừa rồi đầu Thương long kia rõ ràng đã khởi xướng tấn công, thế nhưng chờ bơi tới phụ cận thì rồi lại bỏ qua, cái này đủ nói rõ một sự thật, đó chính là thương long dưới nước đã từ từ xem bè tre trên mặt nước là một thứ không thể ăn được.
Đây là chuyện tốt, thiên đại hảo sự!
Lăng Tu tiếp tục đẩy bè tre, đi hướng về xa xa.
Thân ảnh của hắn, càng ngày càng xa trong tầm mắt mọi người, cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng giống như là một điểm đen trên mặt biển.
"Thành công rồi, Tu ca thành công rồi!" Khương Hạo Tuấn kích động đến mắt đỏ một vòng.
"Lăng Tu..."
Khương Mặc Vũ cắn môi đỏ mọng nhẹ giọng nức nở, vừa cảm thấy vui cho Lăng Tu, cũng thương tâm rơi lệ vì phải chia xa.
Khương Nguyệt Lương nở nụ cười, cười ra nước mắt lưng tròng.
Khương Khôn cũng như vậy, chống gậy đỡ, mặt đầy hồng quang, cảm thán nói: "Thật là một thanh niên đáng sợ!"
Chinh phục thương long khống chế hải vực, đánh vỡ trớ chú nghìn năm, người như vậy đích thật là rất đáng sợ. Hắn không biết Lăng Tu đến từ đâu, nhưng hắn có dự cảm, thế giới này sẽ bởi vì hắn mà nổ tung.