Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 714 - Chương 715: Suy Nghĩ Thật Kỹ

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 715: Suy nghĩ thật kỹ

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Vì sao?

Vân Bạch Vũ nhíu mày, trên mặt lộ ra một cái nụ cười khổ bất đắc dĩ, hắn cũng muốn biết vì sao, vì sao Bích Loa Đảo sẽ phải chịu bị hải tặc khống chế, vì sao vô số lần hắn thỉnh cầu phái binh trợ giúp cũng chỉ là đạt được thượng cấp một chữ đáp lại —— chờ.

Phải chờ tới lúc nào?

Người trên bích loa đảo còn có thể đợi sao? Hay là, thượng cấp căn bản không quan tâm tới nơi này.

Đem súng etpigôn đưa trả lại cho Hạ Mộng Đình, Vân Bạch Vũ vùi đầu, đi từng bước một tới trước Phong Tử Tiêu, không để ý tới súng etpigôn trong tay Trương Vệ Đông, nâng hắn lên từ dưới đất nói: "Phong thúc, ta dẫn ngươi đi chữa thương!"

"Bạch Vũ..." Phong Tử Tiêu rất là xúc động, nước mắt sụt sùi.

"Đứng lại, ta cho các ngươi rời đi sao?" Trương Vệ Đông quát mắng một tiếng, mặt lộ vẻ lợi hại lăng lệ.

Vân Bạch Vũ quay đầu lại, đón nhận chính là một nòng súng đen kịt, nắm tay không khỏi nắm lại, nhưng sau một giây, nắm tay liền buông ra, phóng thấp tư thái nói: "Trương thiếu chủ, ngươi muốn làm cái gì?"

"Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao, ta muốn giết chết cái lão gia hỏa nói năng lỗ mãng đối với phụ thân ta." Trương Vệ Đông cười âm lãnh nói.

"Hắn là người của lục vệ quân chúng ta, ngươi không thể giết hắn." Vân Bạch Vũ nói.

Ngôn ngữ cũng không quá cường thế, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng.

"Vậy nếu là ta không thể không giết thì như thể nè?" Trương Vệ Đông hùng hổ doạ người, quơ quơ súng etpigôn trong tay.

"Vệ đông!"

Trương Cảnh Sơn Một mực xem trò vui đã lên tiếng, "Làm gì cũng phải lưu lại một đường, nếu Vân đội trưởng muốn bảo vệ hắn, ngươi cũng không nên làm càn như vậy, thu súng lại."

"Vâng, phụ thân!" Trương Vệ Đông nói gì nghe nấy, thu súng etpigôn vào.

Sauk hi dậy bảo Trương Vệ Đông, Trương Cảnh Sơn híp mắt hướngV Bạch Vũ cười nói: "Đều là lão phu quản giáo nhi tử không nghiêm, để cho vân đội trưởng chê cười."

Vân Bạch Vũ gật đầu đáp lại, hắn tự nhiên là sẽ không cho rằng Trương Cảnh Sơn là thành khẩn xin lỗi với hắn, chẳng qua là lời khách sáo mà thôi, dù sao bất kể như thế nào, hắn vẫn là một thành viên của lục vệ quân của chính phủ Thần Tộc, cho dù không cố kỵ hắn, cũng phải cố kỵ chính phủ Thần Tộc phía sau hắn sao?.

"Thái Hải Phong do ai đánh?" Lúc này, ánh mắt Lăng Tu đảo qua từng người của Trương gia, lạnh giọng hỏi.

Mọi người của Trương gia ngẩn người, dung ánh mắt như nhìn kẻ ngu si mà nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

"Ta đánh."

Trương Vệ Đông đi ra, "Theo ta được biết, lão gia kia quả thật có nhi tử, nhưng mấy năm trước đã chết ở trên biển, ngươi quan tâm bọn họ như vậy, xuất đầu vì bọn họ, không biết trời cao đất rộng trêu chọc Trương gia chúng ta, không phải là tạp chủng của lão già kia hoặc là lão thái bà ở sinh lén ên ngoài chứ?"

"Ha ha ha... Tạp chủng, ha ha ha..."

Tất cả đám người của Trương gia đều phá lên cười.

Trên mặt Vân Bạch Vũ, Lý Dũng, Hạ Mộng Đình lộ ra vẻ phức tạp, bọn họ cuối cùng cũng không có thể ngăn cản người kia xung đột với Trương gia, đến mức này rồi, tên này sợ là phải chết không thể nghi ngờ, căn bản Trương gia cũng không phải là thứ mà một mình hắn có thể trêu chọc nổi.

Phong Tử Tiêu nhỏ giọng ở nói bên tai Vân Bạch Vũ: "Tiểu tử này là đại năng giả, nói không chừng Trương gia còn không phải là đối thủ của hắn. Người Trương gia chết thì chết, không có chuyện gì lớn, nhưng đưa đến hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng .

Bạch Vũ, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn, nếu không cách nào ngăn cản, vậy thì phải liên hợp với Trương gia cùng nhau chế trụ hắn, mặc dù sẽ không công bằng, nhưng lại là biện pháp giải quyết tốt nhất, đầu lĩnh hải tặc Lữ Thanh Long mà phẫn nộ thì Bích Loa Đảo chúng ta không có thể chịu đựng nổi."

Đại năng giả?

Vân Bạch Vũ ngẩn người, lập tức liền gật đầu, Trương gia có thể ôm được chân của Lữ Thanh Long, chính là vì Trương Cảnh Sơn đem nữ nhi gả cho Lữ Thanh Long. Vốn bọn họ có thể ngăn cản, cũng không cần hi sinh ai, thế nhưng hiện tại cũng không được rồi...

Một bên là an nguy của mọi người trên Bích Loa Đảo, một bên là một tên lỗ mãng, hoàn toàn chưa có làm rõ ràng tình huống mà đã tìm Trương gia đòi công đạo, tự nhiên hắn không chút do dự mà lựa chọn người trước.

Lý Dũng và Hạ Mộng Đình nhìn nhau, thở dài bất đắc dĩ một tiếng, bọn họ không có người nào phải không hận Trương gia đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Lữ Thanh Long lại đặt ở trên đỉnh đầu của bọn họ một ngọn núi lớn không cách nào vượt qua, để cho bọn họ giận mà không dám nói gì, thậm chí còn phải vi phạm bản tâm, vẽ đường cho hươu chạy, thật sự là rất không cam tâm.

Ánh mắt Lăng Tu quét một vòng ở trên người Trương Vệ Đông, lại hướng Trương gia lạnh giọng dò hỏi: "Trừ hắn ra, còn có ai tham dự đánh phu phụ Thái Hải Phong?"

Mười mấy tên đứng dậy, trên mặt lộ vẻ đắc ý trào phúng tươi cười.

"Tiểu tử, chúng ta đều đánh hai cái lão già kia, ngươi muốn báo thù cho bọn họ?"

"Ha ha ha... nhãi con không biết trời cao đất rộng, ở trên Bích Loa Đảo này, Trương gia chúng ta muốn đánh ai là đánh, muốn giết người nào liền giết người đó."

"Trách cũng chỉ có thể trách hai cái lão bất tử này chiếm một khối bảo địa phong thuỷ, kêu bọn hắn dọn đi còn sống chết không chịu, đánh chết cũng đáng đời."

Tiếng nói truyển ra từ trong đám người mới bước ra.

"Ta chỉ nói một lần, các ngươi nghe kỹ."

Ánh mắt của Lăng Tu đạm mạc nhìn bọn họ, "Nghĩ thật rõ ràng, ở thời điểm các ngươi đánh phu phụ Thái Hải Phong thì đạ dùng cái tay nào, cái chân nào, sau khi nghĩ rõ ràng, chính bản thân tự đọn đi, như vậy thì có thể ta sẽ tha các ngươi một con đường sống."

Lời này vừa nói ra, người Trương gia nhất tề sửng sốt, lập tức liền cười vang, giống như là nghe được chuyện cười quá buồn cười vậy, ngay cả khóe miệng của Trương Cảnh Sơn cũng nhích lên một cái cười nhạt.

Đoàn người Vân Bạch Vũ cũng sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.

"Đầu óc tên này bị nước vào sao? Lại có thể nói dõng dạc như vậy." Lý Dũng sợ hãi nói.

"Cái gì mà nước vào, ta xem ra hắn chính là một cái kẻ ngu si, kẻ siệu ngu si!" Hạ Mộng Đình nói.

Vân Bạch Vũ thì ngược lại, thần tình ngưng lại, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, để cho bọn họ cảm thấy vô cùng thấp thỏm và bất an.

Trương Vệ Đông cười đến chẩy nước mắt, một mình tiếng cười của hắn hầu như có thể át tất cả thanh âm của mọi người, cười đến ngửa ra sau, cười đến mức phải vỗ bắp đùi liên tục, cười đến mức ho khan.

"Ngươi thật là có khiếu kể chuyện cười, bất quá trò khôi hài này nên kết thúc."

Dáng tươi cười liền được thu liễm, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm súng etpigôn, trong tay giơ lên, nhắm vào Lăng Tu, "Vốn còn muốn dằn vặt ngươi thật tốt, nhưng vì ngươi nói chuyện tiếu lâm rất tốt, nên sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái."

Vừa dứt lời, ngón tay bóp cò.

"Phanh ~ "

Tiếng súng chói tai vang lên bầu trời, một viên bi thép phun hỏa diễm cấp tốc vọt tới hướng Lăng Tu.

Thế nhưng, thanh âm bi thép xuyên qua thân thể huyết nhục cũng không có xuất hiện, viên kia bi thép "Oành" một tiếng đánh vào trên bức tường của phủ đệ Trương gia, một cái hố to xuất hiện trên đó, bụi bặm bắn ra.

Đột nhiên, Trương Cảnh Sơn thấy một cái thân ảnh, xuất hiện phía sau Trương Vệ Đông con trai mình.

"Vệ đông cẩn thận!"

Thời điểm hắn hô to, Trương Vệ Đông cũng căn bản không kịp làm ra phản ứng gì.

Lăng Tu vươn tay phải ra, nhấn vào trên đỉnh đầu Trương Vệ Đông...

"Các ngươi, lựa chọn tử lộ!"

Vừa dứt lời, tay phải nắm đầu Trương Vệ Đông, giống như là mạnh mẽ đem một người thành một cái cọc gỗ đóng xuống mặt đất.

 

 

Bình Luận (0)
Comment