Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Mọi người Bích Loa Đảo không khỏi hoảng sợ thất sắc, thân thể không nhịn được phát run, cái nắm tay như ngọn núi kia, lộ ra một cổ uy áp cường đại, làm bọn hắn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi và bất an. Đám hải tặc còn lại thì lộ vẻ mặt chế giễu, bọn họ muốn hưởng thụ sự sợ hãi của người khác.
Trên mặt Bạch Vũ hiện lên vẻ tuyệt vọng, thật giống như dân cờ bạc thua sạch hết thảy tích góp trong sòng bạc vậy, vô vọng, tiêu cực, uể oải!
"Xong!" Hạ Mộng Đình lắc đầu, tinh thần gần như tan vỡ.
Lý Dũng cũng giống như mất đi linh hồn của mình, đứng im ở tại chỗ: "Bị một quyền như vậy, tên kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Trên mặt là nụ cưới tự giễu đầy cay đắng, vừa rồi hắn còn tưởng rằng Lăng Tu có thể đánh bại Lữ Thanh Long, bây giờ nghĩ lại, đó là ý nghĩ buồn cười biết bao nhiêu, nguyện vọng ở sâu trong nội tâm vĩnh viễn không thể thực hiện được.
"Tu ca không có khả năng bại!" Khương Hạo Tuấn thu đao mà đứng, cả người đẫm máu hắn tràn đầy sát ý âm lãnh.
Tựa hồ là nghiệm chứng lời của hắn, một bàn tay đưa ra từ trong đống đất đá, sau đó là một cái tay khác, ngay sau đó là toàn thân dính đầy bụi bặm từ từ bò dậy, mái tóc đen có chút rối tung, quần áo nghiền nát thật chặt dính vào trên người.
Giờ khắc này, toàn trường là một mảnh tĩnh mịch, có thể nghe được cả tiếng châm rơi.
Bất kể là tất cả mọi người trên Bích Loa Đảo hay là hải tặc, đều là nghẹn họng nhìn trân trối đứng im ở tại chỗ, khiếp sợ trong lòng khó có thể nói nên lời.
"Ta là đang nằm mơ sao? Ta thấy được cái gì?"
"Đụng nát một gian phòng, mà hắn còn không có việc gì!"
"Trời ạ, thân thể của người này rốt cuộc được làm từ cái gì, làm bằng sắt sao?"
Cư dân trên Bích Loa Đảo như nhìn một quái vật nhìn Lăng Tu, chỉ cảm thấy sợ hãi rung động.
Vân Bạch Vũ, Lý Dũng cùng Hạ Mộng Đình không nói được một câu, bị quả đấm khổng lồ của Lữ Thanh Long đánh trúng, đừng nói là thân thể huyết nhục, coi như là một quả núi nham thạch to lớn, sợ là cũng sẽ nát bấy ở trong khoảnh khắc, thế nhưng tên Lăng Tu này ngoại trừ quần áo bị nát ra thì, trên người không có một điểm vết thương nào, là quái vật sao?
Bọn hải tặc cũng thất sắc, hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng tất cả đều nhìn về phía Lữ Thanh Long.
"Lão đại, ngươi hạ thủ lưu tình đối với hắn sao?" Một người có địa vị khá cao mở miệng dò hỏi.
"Đúng rồi, nhất định là lão đại thấy hắn thân thủ bất phàm, muốn thu nạp vào băng hải tặc của chúng ta, cho nên mới không có hạ tử thủ."
"Ân, lão đại thực sự quá rộng lượng!"
"Đúng vậy, lão đại của chúng ta là ai a, một ngày nào đó còn phải xưng bá toàn bộ hải vực."
Một đám hải tặc nhân cơ hội nịnh bợ.
Thủ hạ lưu tình cáimẹ ngươi a!
Trong lòng Lữ Thanh Long tức miệng mắng to lại, hắn từ trước đến nay đều là người trừng mắt tất báo chủ, tên kia có dũng khí chủ động khiêu khích hắn, cũng đã là đụng chạm tới nghịch lân của hắn, ở trong lòng của hắn đã sớm phán tử hình cho Lăng Tu, một quyền vừa rồi kia tuy không có xuất toàn lực, nhưng cũng có tám phần lực lượng, ở trong dự đoán của hắn, thân thể của Lăng Tu cũng đã phải rời rạc huyết nhục mơ hồ mới đúng, làm sao có thể còn đứng lên bình yên thoải mái như thế?
"Mẹ nó, thực sự là quá tà môn!" Ngoài miệng cùng nhịn không được mắng một tiếng.
Lăng Tu vùi đầu, không nói được một lời đi từng bước tới hướng hắn, mỗi một bước, khí tức trên người liền tăng vọt một phần, mái tóc vốn màu đen đã biến thành màu tím, một cổ uy áp đáng sợ lấy hắn làm trung tâm lướt ra bốn phía như một cơn lốc vậy.
Khi đi đến cách Lữ Thanh Long hơn mười mét thì dừng lại, đầu chậm rãi nâng lên, hai đôi mắt màu đỏ tươi xuyên thấu ra từ bên trong con ngươi.
Hồng... Màu đỏ mắt!
Mọi người nhìn trợn mắt hốc mồm, có người nhát gan vất cả binh khí trong tay rơi xuống mặt đất.
"Rầm ~ "
Vân Bạch Vũ, Lý Dũng cùng Hạ Mộng Đình chật vật nuốt nước miếng một cái, cảm giác thân thể phát lạnh một trận, trong lòng không tự chủ được mà lạnh băng, so sánh với lúc trước, bọn họ rất rõ ràng cảm nhận được Lăng Tu biến hóa, nếu mà đem vừa rồi so sánh hắn với một con sói đói, như vậy hiện tại hắn chính là một đầu mãnh hổ.
"Đây rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao ánh mắt của hắn lại biến thành màu đỏ?" Lý Dũng sững sờ nói.
Vân Bạch Vũ phất tay, ý bảo hắn an tĩnh, không nháy mắt một cái nhìn Lăng Tu, tuy rằng không hiểu đây là chuyện gì, nhưng nội tâm mơ hồ có dự cảm rất mạnh, Lăng Tu có thể đánh bại Lữ Thanh Long, từ nay về sau Bích Loa Đảo sẽ được tự do.
Trận thượng, Lữ Thanh Long phục hồi lại tinh thần từ trong ngạc nhiên, trợn mắt trừng Lăng Tu: "Tiểu tử, ngươi cũng là đại năng giả?"
"có phải là đại năng giả hay không, rất trọng yếu sao?"
Lăng Tu thần tình đạm mạc, khóe miệng xuất hiện một cái nụ cười tà mị, ban đầu hắn còn cho rằng bằng virut X cải tạo thân thể, hơn nữa tự thân ma luyện ra thân thủ đủ để đối phó với Lữ Thanh Long, cũng không nghĩ tới lữ thực lực của Thanh Long cũng cường đại như vậy, phải dùng trạng thái biến chủng để ứng phó.
Lữ Thanh Long bất ngờ, rồi tục tằng nhe răng cười lên: "Không trọng yếu, cũng không trọng yếu chút nào, bởi vì ngày hôm nay ngươi đã phải chết."
Vừa dứt lời, khuôn mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, hai ánh sáng âm hàn bắn ra từ trong mắt, tay phải giơ lên thật cao, thi triển năng lực, bàn tay trở nên to hơn trong nháy mắt, cao tới hai ba mươi thước, lộ ra khí tức có tính hủy diệt rất nặng và cường đại.
Nhìn cái cự chưởng này, mọi người trên đảo hoảng sợ thất sắc, trong mắt lộ vẻ sợ hãi thật sâu.
"Chạy mau, chạy mau a!"
Người ở trong phạm vi bao phủ của cự chưởng đều thất kinh, chật vật chạy hướng ra phía ngoài, bọn họ biết, một khi cự chưởng này chụp xuống, bọn họ sẽ biến thành một bãi thịt băm.
"Chết đi! ! !"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lữ Thanh Long gầm lên giận dữ, cự chưởng mang theo chi thế vô cùng đập xuống từ không trung.
Che khuất bầu trời!
không khí như bị nén lại, thế cho nên kình phong gào thét, cái loại uy thế đáng sợ này tản ra, làm người ta cảm thấy da đầu tê dại.
"Lăng Tu!"
Vân Bạch Vũ nhìn Lăng Tu ở trong khu vực cự chưởng bao phủ vẫn không nhúc nhích thì hô to một tiếng, nhưng hắn có gọi cũng không có thay đổi gì, Lăng Tu liền đứng ở này, cự chưởng ầm ầm hạ xuống, đánh thẳng vào thân ảnh kia.
Ầm!
Một tiếng vang rung trời dựng lên, Phong Lôi trận trận, cuồng phong gào thét, cát bụi che trời.
Một chưởng này không giống như lực lượng của nhân loại nên có, càng giống như là lực lượng của thần minh, một chưởng này làm rung động thiên địa!
Năng lượng kinh khủng mênh mông cuồn cuộn, áp lực vô hình như từng cơn sóng lan ra khắp nơi, lại có số người chết dưới cự chưởng này đếm không hết. Khắp bầu trời đầy cát bụi, che phủ cự chưởng lại.
"A ~ "
Khi tất cả mọi người bị một chưởng này làm cho lay động thì, Lữ Thanh Long bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ.
Ở bên trong cát bụi mông lung, một cái bóng màu đen nhảy ra trên mu bàn tay cự chưởng này, cấp tốc lao đi theo cánh tay, đá một cước như sấm sét vào cằm Lữ Thanh Long.
Lữ Thanh Long lại hét thảm lần nữa, thân thể không khống chế được lao về phía sau, đập vào chỗ nước cạn, bàn tay khổng lồ cũng nhanh chóng khôi phục thành hình dáng bình thường.