Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Cúi chào! ! !"
Khi thuyền buồm xuất phát thì, Vân Bạch Vũ suất lĩnh lục vệ quân, kính chào theo nghi thức quân đội, nhìn theo thuyền buồm rời bến. Đây là thuộc về phương thức cảm tạ đặc hữu của quân nhân bọn họ, không có bất kỳ ngôn ngữ, lại cao hơn bất luận một câu nói nào.
"Chú ý an toàn a!"
"Các ngươi vĩnh viễn là ân nhân của Bích Loa Đảo."
"Cảm ơn các ngươi!"
Tất cả mọi người trên Bích Loa Đảo đều quơ hai tay, lớn tiếng biểu đạt nội tâm cảm kích trong lòng.
Lăng Tu tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thực có thể trợ giúp cho những người Bích Loa Đảo này, quả thực tâm tình cũng cảm thấy rất sung sướng.
"Tu ca, xem ra chúng ta đã thành anh hùng." Khương Hạo Tuấn khoanh hai tay để trước ngực, trêu ghẹo nói.
Khóe miệng Lăng Tu lộ ra một nụ cười, cũng không nói gì.
...
Có Phong Tử Tiêu một người có kinh nghiệm hàng hải phong phú, hơn nữa Khương Hạo Tuấn có một thân thực lực, chiếc thuyền buồm này dài chừng hai mươi thước, hướng về Thần Thành ở trung tâm tân thế giới.
Lăng Tu đứng ở trên boong thuyền, áo sơ mi trắng cổ áo hơi rộng mở, ống tay áo sơmi cuốn tới giữa cánh tay, lộ ra màu da tiểu mạch, mắt thâm thúy nhìn bầu trời phương xa, đi tới tân thế giới đã một tháng, mỗi ngày ban đêm hắn đều nằm mơ, hắn luôn mơ tới hình ảnh rời khỏi trùng động thì tách ra cùng Trương Nhất và Sở Ly Nguyệt, như hai ánh tia sáng cắt về phía chân, không ngừng hiện lên ở trong đầu của hắn.
Bọn họ hiện tại ở đâu? Có an toàn hay không?
Có thể thành công đến Thần Thành, gặp lại ở Thần Thành không?
Mỗi khi nghĩ tới những thứ này, trong lòng của hắn liền vô cùng lo nghĩ.
"Trương Nhất, Sở Ly Nguyệt, các ngươi nhất định không được có việc gì, nhất định không được phát sinh cái gì!" tay cắm ở trong túi quần siết chặt lại, lông mày cũng vặn lại cùng nhau.
So với việc chạy tới Thần Thành gặp cha của mình, hắn càng thêm hi vọng Trương Nhất và Sở Ly Nguyệt bình an vô sự, tình cờ, cũng sẽ mơ thấy Đường Tiểu Mạt và Lăng Tuyết, lúc này, hắn sẽ gặp ngẩng đầu nhìn một chút thái dương, cảm thụ ánh mặt trời chiếu ở trên người mang đến nhiệt độ, bởi vì lúc này lúc này, Đường Tiểu Mạt cùng Lăng Tuyết, cũng tất nhiên đắm chìm trong thái dương dưới ánh sáng.
"Khụ khụ..."
Lúc này, một trận tiếng ho khan kéo hắn lại từ trong suy nghĩ.
Quay đầu, liền đón nhận ánh mắt của Phong Tử Tiêu, lộ ra một khuôn mặt khó chịu.
"Có việc?" Lăng Tu hỏi hắn.
"Xét thấy ngươi và Khương Hạo Tuấn tiểu tử kia đều là người ngu về hàng hải, ta cần phải nói cho các ngươi một vấn đề."
Phong Tử Tiêu vuốt râu, vẻ mặt thành thật cùng nghiêm túc nói, "Thần Thành ở trung tâm thế giới, lần này đi Thần Thành, đường xá xa xôi, sẽ đi qua rất nhiều đảo nhỏ, cùng với các loại văn minh, ở dưới đây biển lại có rất nhiều thứ quỳ quái, chuyện không liên quan tới mình thì đừng đụng vào, bằng không rất dễ rơi vào cuộc tranh đấu của các thế lực."
"Nga" Lăng Tu nhàn nhạt trả lời một câu.
"Ta nói này lão mê tiên, Tu ca của chúng ta sớm muộn gì cũng có một ngày phải khai chiến cùng Thần Tộc, còn có cái thế lực gì có thể kinh khủng hơn so với Thần Tộc?" Khương Hạo Tuấn không cho là đúng nói.
"DCM , ngươi một mực sống ở trên đảo, đương nhiên không rõ ràng đối với kết cấu thế lực trên thế giới này."
Phong Tử Tiêu chửi rủa một tiếng, "Ta nói cho các ngươi biết, Thần Tộc cũng chưa hoàn toàn thống trị toàn bộ thế giới, chí ít ở trên đại dương mênh mông này, còn có năm thế lực lớn bao phủ phạm vi bên ngoài Thần Tộc, bọn họ được xưng là ngũ hoàng, có năng lực thập phần kinh khủng."
Hữu ý vô ý nhìn hướng Khương Hạo Tuấn, "Trong đó có một vị Kiếm Hoàng, từng một kiếm chém biển rộng thành hai, lộ ra đáy biển sâu cả cây số, suy nghĩ một chút, đó chính là tồn tại làm người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy."
"Lợi hại như vậy? Vậy ta lại càng chờ mong muốn nhìn thấy hắn, đối chiến mấy chiêu cùng hắn, hắc hắc..." Khương Hạo Tuấn bẻ các đốt ngón tay, trên người kích động ra một cổ chiến ý.
"Đông ~ "
Phong Tử Tiêu trực tiếp dùng sức gõ đầu của hắn một cái, trừng mắt mắng: "Đệt con mẹ nó, tới cùng là ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không, so chiêu cùng Kiếm Hoàng? Ngươi cho dù có một trăm cái mạng cũng không đủ cho hắn chặt."
Nước bọt phun như mưa, có thể thấy được tâm tình đang kích động bao nhiêu.
"Lão mê tiên, ngươi cũng quá coi thường người khác rồi?." Khương Hạo Tuấn hừ nhẹ nói.
"Ngươi hiểu cái cứt gì, sự kinh khủng của ngũ hoàng căn bản không phải là ngươi có thể tưởng tượng được."
Phong Tử Tiêu lớn tiếng trách cứ, rồi ủ rũ, cảm thán liên tục, "Ta hi vọng đời này cũng sẽ không đụng tới bọn họ."
"Ngũ hoàng?"
Lăng Tu mày nhăn lại, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non một câu.
"Phong lão đầu!"
"Làm gì?" Phong Tử Tiêu ngẩng đầu, rất tức giận trừng mắt liếc hắn.
"Huyết Dạ Tộc, ngươi nghe nói qua chưa?" Lăng Tu nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi.
"Huyết Dạ Tộc?"
Phong Tử Tiêu đem tất cả ý thức trong đầu xem lại một lần, phát hiện cũng không có tin tức liên quan tới Huyết Dạ Tộc, lắc đầu, "Chưa nghe nói qua, đây là cái chủng tộc gì, nghe tên thì cảm giác rất cường đại?"
Lăng Tu cũng không trả lời, đã lâm vào trầm tư, ngay cả người đã đi qua cả thế giới mà cũng không nghe nói qua Huyết Dạ Tộc, nói như vậy, mẫu thân hắn có thể cũng không có tới tân thế giới.
Nhìn hắn có bộ dáng đang suy tư, Phong Tử Tiêu và Khương Hạo Tuấn nhìn nhau, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Tu ca chính là Huyết Dạ Tộc sao?
Hồi tưởng lại chiến đấu với Lữ Thanh Long, tóc Lăng Tu biến thành màu tím, mắt biến thành màu đỏ tươi thì, hai người không tự chủ được rùng mình một cái.
Ở trên biển năm ngày năm đêm, cách Bích Loa Đảo đã không biết bao xa.
Phong Tử Tiêu vẫn luôn bận rộn, hết thảy vật phẩm trên thuyền, đều muốn phải bày trí theo y của hắn. Cái cờ in đầu khô lâu của Lữ Thanh Long cùng hai bị thu hồi, đổi lại một cái cờ trắng trẻo thơm tho, la do cu dân Bích Loa Đảo đưa tặng.
Ở đỉnh chóp cột buồm, còn có một mặt cờ xí màu đen, cờ xí này đón gió phát động, phát sinh âm hưởng "Sưu sưu sưu".
"Thế nào, bản lĩnh hội họa của lão đầu ta không sai chứ?" Phong Tử Tiêu đắc ý nói.
Lăng Tu ngẩng đầu nhìn, trên mặt cờ xí này, bị Phong Tử Tiêu dùng màu trắng vẽ một cái đầu khô lâu, mắt đầu lâu thì dùng màu đỏ vẽ lên, từ xa nhìn lại, rất thấm lòng người, như là con ngươi ma quỷ.
"Ngươi xác định cờ xí như vậy sẽ không bị Hải Vệ Quân xem như hải tặc?"
"Đệt con mẹ nó, thân là thuyền trưởng ta đã chính là hải tặc rồi, hiện tại chẳng qua là làm lại nghề cũ mà thôi, rồi lại nói, thuyền của chúng ta là thuộc về hắc thuyền, không có ghi lại ở trong Hải Vệ Quân, dù cho không treo cái cờ xí này, chúng ta cũng sẽ bị Hải Vệ Quân xem như hải tặc, vừa chạm mặt, bảo đảm sẽ gặp phải công kích của bọn họ." Phong Tử Tiêu nói.
"Lão mê tiền, đầu khô lâu này ta có thể hiểu được, nhưng vì sao ngươi vẽ mắt đầu lâu thành màu đỏ?" Khương Hạo Tuấn không hiểu hỏi.
Vừa nói đến cái này, Phong Tử Tiêu liền ủy khuất vạn phần: "Dựa vào, ngươi nghĩ rằng ta muốn a, lão đầu ta tuy rằng bị các ngươi gọi là thuyền trưởng, nhưng tất cả cũng phải nghe lăng tiểu tử kia? Nói trắng ra là, chiếc thuyền này do hắn làm chủ, cờ xí đương nhiên phải mang theo đặc thù rõ rệt của hắn, Còn tên của chúng ta cũng đã được nghĩ xong, kêu là “Mắt Đỏ”!"