Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Vốn cho rằng sau khi Lữ Thanh Long chết thì đám hải tặc này sẽ trở thành năm bè bảy mảng chạy trốn tứ phía, nhưng lại không có, bọn họ bỏ ra khỏi vũ khí lạnh, toàn bộ đổi lại thành súng etpigôn.
"Nổ súng, mau giết hắn!" Năm người lớn tiếng quát điên cuồng.
Qua quen việc liếm máu trên lưỡi đao rồi, đám hải tặc này lập tức phục hồi lại tinh thần, nâng lên khẩu súng etpigôn, điên cuồng nổ súng hướng về phía Lăng Tu.
"Bang bang phanh ~ "
Hỏa hoa văng khắp nơi, từng viên đạn màu đen phun ra từ nòng súng, trên không trung lưu lại vô số đuôi hỏa xà, xen kẽ với nhau bao phụ lấy thân anh Lăng Tu. Một màn sợ hãi xảy ra, Lăng Tu như tiêu thất trong hư không, không, chuẩn xác mà nói, là lướt đi với tốc độ lấy mắt thường không có cách nào bắt được.
Sợ hãi chiếm giữ toàn bộ tâm thần!
Đám hải tặc này cũng không có dừng nổ súng, bởi vì chỉ có tiếng súng, mới có thể làm cho bọn họ cảm thấy cảm giác an toàn.
"A ~" hét thảm một tiếng vang lên.
Quay đầu nhìn lại, cái tên ra lệnh trợn tròn hai mắt, mặt lộ vẻ vẻ thống khổ, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi, khí tức sinh mệnh đang nhanh chóng biến mất, ánh mắt dời xuống, một bàn tay dầm dề máu xuyên thấu ra trước ngực, máu tươi chảy xuống theo quần áo, mới đầu là một giọt một giọt, đến cuối cùng là trực tiếp phun ra rơi xuống mặt đất.
Tê...
"Ma quỷ, người kia là ma quỷ!"
"Nổ súng, nổ súng a!"
Tinh thần đám hải tặc này gần như tan vỡ, nổ súng bắn phá lung tung.
Nhưng sau Lăng Tu đánh chết cái tiểu đầu mục kia, liền lần thứ hai dùng tốc độ cực nhanh như “U Linh” vậy, đám hải tặc tư như phát điên vẫn tiếp tục nổ súng, đã loạn thành một đống, từng viên đạn đều bắn hướng về phía chính đồng bạn của mình.
"Ngu ngốc!"
Lăng Tu cũng không quay đầu lại đi lên bến tàu, phía sau, là hình ảnh tự giết lẫn nhau rồi ngã sập trong vũng máu.
Mọi người trên Bích Loa Đảo dường như biến thành pho tượng cứng ngắc đứng lặng ở tại chỗ, mọi người nín thở, ngoại trừ có thể nghe được tiếng thở của chính bản thân, cũng chỉ có thể nhìn thấy đám hải tặc kia nổ súng tàn sát lẫn nhau.
Bọn họ không dám tưởng tượng, một đám hải tặc thiết huyết vẫn như một tòa núi lớn đặt ở trên người bọn họ, không ngừng nghiền ép thành quả lao động của bọn họ, hấp thụ huyết dịch của bọn họ, lại biến thành bộ dáng như bay giờ.
Chờ khi Lăng Tu đi tới trước mặt, Vân Bạch Vũ mới phục hồi lại tinh thần, ở trước mặt hắn, trong lúc bất chợt cảm giác mình vô cùng nhỏ bé, dường như một hạt bụi trong không khí vậy.
"Còn dư lại giao cho ngươi xử lý, được rồi, bọn họ có một con thuyền, ta muốn nó không có vấn đề gì chứ?" Lăng Tu nhàn nhạt hỏi.
Vân Bạch Vũ cơ hồ như lắc đầu theo bản năng: "Không có... Không có vấn đề."
"Cảm ơn!"
Trên mặt Lăng Tu lộ ra một nụ cười nhạt, vòng qua hắn rời đi, đợi khi ổn định lại, liền khôi phục lại thành dáng dấp người thường.
Vân Bạch Vũ sững sờ ở tại chỗ, nhìn bóng lưng Lăng Tu rời đi suy nghĩ xuất thần, bây giờ hết thảy đều cảm giác rất không chân thực, hắn thậm chí còn chưa phản ứng kịp từ khi Lữ Thanh Long chết đi.
"Làm sao?" Khương Hạo Tuấn liếc Hạ Mộng Đình.
Hạ Mộng Đình còn có thể nói cái gì, có thể nói cái gì, nàng một mực hoài nghi, nàng thật không có nghĩ đến Lăng Tu sẽ có thực lực đánh bại Lữ Thanh Long.
Thấy biểu tình nàng kinh ngạc, trong lòng Khương Hạo Tuấn cực kỳ thống khoái, cũng không làm khó nàng, đem đại đao cắm vào vỏ đao, cười lớn đuổi theo Lăng Tu.
Tất cả mọi người trên Bích Loa Đảo ngơ ngác nhìn hai người rời đi, không hề nghi ngờ, Lăng Tu và Khương Hạo Tuấn đã in sâu vào trong lòng của bọn họ.
Ở trên Bích Loa Đảo nghỉ ngơi mấy ngày, đợi phu phụ Thái Hải Phong đều có thể xuống giường đi lại, giải quyết các loại vấn đề sinh hoạt, Lăng Tu liền khởi hành cáo từ. Trước khi đi, cùng Khương Hạo Tuấn cùng nhau quỳ trên mặt đất hướng bọn họ lạy ba bái.
Hai lão mắt đẫm lệ, bi thương nói không ra được.
"Lăng Tu, Hạo Tuấn, các ngươi đi đường nhất định phải chú ý an toàn, thẩm sẽ chờ các ngươi trở về, nấu canh cho các ngươi uống." Phùng đại thẩm khóc không còn hình dáng.
Lăng Tu cũng chỉ có thể gật đầu trầm mặc trả lời, lần này rời đi, thì cũng có thể nói là vĩnh viễn sẽ không quay về Bích Loa Đảo.
...
Bến tàu, sớm đã có rất nhiều người, đều là người đưa tiễn bọn họ đi.
Lăng Tu đẩy ngã cái ngọn núi đè trên người bọn họ, là ân nhân của bọn hắn, trong kho hàng trên thuyền chất đầy vật tư, thức ăn, đồ dùng, đồ mặc, chất đầy một kho hàng to lớn.
Về phần Phong Tử Tiêu, ở mấy ngày trước đã bị Lăng Tu thuyết phục gia nhập với bọn họ, điều kiện là, hết thảy tiền tài phải do hắn quản, thu nhập cùng do hắn phụ trách, cho dù là một phần Ruby, cũng phải qua tay hắn, độc quyền lũng đoạn kinh tế.
"DCM, sao lại mới có năm vạn Ruby, Lữ Thanh Long cũng quá nghèo rồi."
Khi lục soát hai chiếc thuyền buồm này, còn đem hết thẩy tiền tài trên người hải tặc ra, kết quả tính toán được mới có năm vạn Ruby, Phong Tử Tiêu có thể nói là thất vọng cực độ.
Lăng Tu nhíu may, lộ ra vẻ rất bất đắc dĩ, quả thật là cái lão đầu kỳ lạ, chỉ có tiền trong mắt.
Khương Hạo Tuấn thì càng thêm trực tiếp, gọi hắn là "Lão mê tiền" .
"Lão me tiền, DCM , tham tiền là kiêu ngạo của ta!"
Phong Tử Tiêu hoàn toàn không cho là đúng, còn ngẩng đầu ưỡn ngực, "Được rồi, nói chính sự, nếu chúng ta kết bạn muốn đi ra biển, đương nhiên phả) tuyển ra thuyền trưởng, ở trong ba người, ta có tư lịch sâu nhất, có kinh nghiệm hàng hải phong phú, hơn nữa thấy các ngươi căn bản là không có gặp được nhiều thứ mới lạ, vị trí thuyền trưởng này, khụ khụ... Đương nhiên là do kẻ hèn đảm nhiệm là thích hợp nhất."
"Thuyền trưởng ngươi làm, nhưng hết thảy mọi chuyện phải nghe Tu ca." Khương Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng nói.
"Gì? Thuyền trưởng ta làm, hết thảy chuyện còn phải nghe hắn? DCM, vậy ta làm thuyền trưởng có cái gì chứ, thuyền trưởng chính là ra lệnh, hết thảy đều phải nghe thuyền trưởng." Phong Tử Tiêu thổi râu mép trừng mắt, nhớ trước đây khi hắn làm hải tặc thì chỉ là một tiểu lâu la, hiện tại thật vất vả mới có một cơ hội làm thuyền trưởng, thì sao có thể buông tha.
Khương Hạo Tuấn không có nói nữa, mà nhìn về phía Lăng Tu, hỏi ý tứ Lăng Tu.
Lăng Tu xoay người lại, khẽ cười nói: "Thuyền đi thế nào thì nghe lời ngươi, những thứ khác, nghe ta."
"Vậy ta cùng có khác gì một người chèo thuyền?" Phong Tử Tiêu nóng nảy.
"Có khác nhau, ngươi không phải là người chèo thuyền, ngươi là thuyền trưởng." Lăng Tu nói.
Nghe được câu này, Phong Tử Tiêu trợn to hai mắt hóa đá ở tại chỗ, cảm nhận được một cổ bi thương thế mạnh như chẻ tre, người chèo thuyền cùng thuyền trưởng, mẹ nó có khác nhau ah.
Không nói hai lời, xoay người liền đi bên ngoài thuyền.
"Này, Lão mê tiền, ngươi đi làm gì?" Khương Hạo Tuấn gọi hắn lại.
"DCM, lão tử không đi, ta cứ an ổn ở lại trên Bích Loa Đảo dưỡng lão thôi." Phong Tử Tiêu chịu đựng một cổ ủy khuất trả lời.
"Bá ~ "
Một thanh đại đao trực tiếp gác ở trên cổ của hắn, đao phong tán thấu ra lãnh ý, để cho cả người hắn rùng mình một cái, dừng lại cước bộ theo bản năng.
"Khương tiểu tử, ngươi muốn làm gì?"
"Chiếc thuyền này không phải là muốn lên thì lên muốn xuống thì xuống, muốn dưới đi ah, Lão mê tiền, ngươi đã không có lựa chọn." Khương Hạo Tuấn cười nói, nụ cười kia ở Phong Tử Tiêu hóa dữ tợn.
"Rầm ~ "
Phong Tử Tiêu chật vật nuốt nước bọt: "DCM, lão đầu ta thực sự là thuyền tặc a." lớn tiếng quát, "Mau lấy đao ra, làm cái trò gì vậy!"