Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu thật bất ngờ, thật không ngờ một điếu thuốc lại có thể để cho tên tham tài VÀ nhát gan này dũng cảm như vậy, phảng phất như thay đổi thành một người khác vậy.
"Đem trả lại cái tẩu cho ta!" Phong lão đầu bước ra một bước về phía trước, nhìn thẳng vào tên độc nhãn, trong giọng nói mang theo một cổ mệnh lệnh.
Vóc người gầy trơ cả xương, vẻ mặt có rất nhiều nếp khắc từ năm tháng, so sánh với tên độc nhãn khỏe mạnh này, hắn tựa như một con dê già đứng ở gầy yêu vì đói đứng trước mặt một con sói đói đang chẩy nước dãi, chỉ cần con sói đói này nguyện ý, còn dê già này tùy thời có thể mất đi tính mệnh.
"Lão già kia, ngươi muốn chết?"
Độc nhãn híp mắt phải lại, cũng ngừng lại việc thưởng thức cái tẩu thước, trên người tản mát ra một cổ sát khí nồng nặc.
"Đại ca, chớ nói nhảm cùng bọn họ, giết hết bọn họ là được mà?!"
"Đúng vậy, ba người này, thuyền còn to hơn so với chúng ta, thực sự là thật quá đáng."
"Giết bọn họ, cướp thuyền cùng vật tư!"
Đám hải tặc chung quanh lớn tiếng kêu ầm lên, nhất thời ầm ĩ không chịu nổi.
"Đệt con mẹ nó, ta nói ngươi trả lại cái tẩu cho ta!"
Đúng lúc này, Phong lão đầu bỗng nhiên bạo khởi, hai mắt đỏ đậm, khí tức trên người đột nhiên bạo tăng, hung mãnh nhào tới hướng tên độc nhãn.
DCM tên này lại chủ động đánh người, đây tuyệt đối là chuyện trái với lẽ thường cùnvàg không thể tưởng tượng nổi, phản ứng đầu tiên của tên độc nhãn là hoảng sợ, chờ phục hồi lại tinh thần thì, phát hiện cái tẩu đã bị đối phương đoạt mất, đang định tức giận, thì một cái tẩu lại gõ vào đầu của hắn.
"Đông ~ "
Đầu nhất thời ông ông rung động, đỉnh đầu càng truyền đến một cảm giác đau nhức, hắn thậm chí có thể nhận thấy rõ ràng, một cái cục u lớn đang nhanh chóng nhô lên.
Các hải tặc khác ngơ ngẩn, Khương Hạo Tuấn ngơ ngẩn, Lăng Tu cũng ngơ ngẩn.
Toàn bộ không gian yên tĩnh như chết, có thể nghe được cả tiếng châm rơi, ánh mắt mọi người, đều rơi vào phẫn nộ ngay cả nét mặt già nua cũng đỏ lên, hai mắt nhìn Phong lão đầu như muốn phun lửa, trong lòng hiện lên một vấn đề: Lão nhân này điên rồi?
"Cái tẩu này còn trân quý hơn so với mệnh của ta, ngươi có thể lấy đi mạng của ta, nhưng ngươi tuyệt đối không có khả năng lấy đi nó ah!"
Phong lão đầu điên thật rồi, dường như cũng đã quên đi cả tình cảnh hiện tại, kích động chửi rủa một bên thì dùng cái tẩu thuốc gõ đầu tên độc nhãn, một hơi thở gõ hơn mười cái, tần suất rất nhanh, đều xuất hiện tàn ảnh, hơn nữa mỗi một cái đều là dùng hết toàn lực.
Hơn mười lần sau, làm mình mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thở dốc từng hơi.
Mỗi một tên hải tặc đều nghẹn họng nhìn trân trối, miệng biến thành hình chữ "o", vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh như vậy, ngay cả đại ca của bọn họ cũng dám đánh, lão gia hỏa này bạo phát bệnh điên hay sao vậy?
Lúc này, tên độc nhãn này nháy mắt liên tuc, khóe mắt như sắp nứt ra nhìn chằm chằm Phong lão đầu, khí thế tăng vọt, giống như là một đầu dã thú phẫn nộ phát cuồng: "Lão ~ muốn ~ chết ~ !"
Một chữ một từ, như là từ chui ra từ kẽ răng vậy.
Phong lão đầu khôi phục lý trí, khi thấy tròng trắng mắt của độc nhãn dần dần xuất hiện tơ máu thì, giật mình một cái, nhe răng cười làm lành nói: "Hiểu lầm, là hiểu lầm a, vừa rồi lão đầu ta bị quỷ phụ thân, không phải là ta gõ ngươi, là con quỷ kia gõ ngươi a, căn bản không liên quan tới ta, ta cũng là người bị hại, ta vừa rồi cũng không biết mình đã làm cái gì, ngươi... Ngươi hiểu không?"
Mồ hôi lạnh tuôn ra từ thiên thiên vạn vạn cái lỗ chân lông, toàn bộ thân thể đều run kịch liệt.
Khóe miệng và cơ thể của độc nhãn cũng nhịn không được mà co rúm lại, hô hấp trở lên cấp bách, bộ dáng kia, giống như là muốn nuốt sống Phong lão đầu vậy.
"Ta hiểu rõ cái đầu ngươi ah! ! !"
Gầm lên giận dữ từ trong cổ họng lăn ra, độc nhãn nam tử chợt vung hai cánh tay lên, Lang Nha bổng nặng chừng bốn năm mươi cân nện xuống từ không trung đánh về phía Phong lão đầu, ngay cả boong tàu dày như vậy mà cũng có thể đập ra một lỗ thủng, một gậy này nếu như đập vào người, sợ là ngay cả cột sống của Phong lão đầu cũng có thể đứt thành từng khúc, đầu càng là sẽ bạo liệt thành một bãi tương hồ.
Phong lão đầu sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhắm hai mắt lại theo bản năng.
Nhưng mà trong lúc chỉ mành treo chuông này, một đạo thân ảnh cấp bách xông lên, giống điện quang vậy, chỉ nghe "Keng ~ ầm" một tiếng âm vang hưởng lực, Lang Nha bổng bị một thanh đại đao cứng rắn cản lại.
Trên mặt đám hải tặc nhất tề thất sắc, có thể ngăn được Lang Nha bổng của đại ca bọn họ, nói rõ đây là một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ, lần này rất có thể bọn họ đá phải cái thớt gỗ rồi.
Phong lão đầu thấy mình không có bị đập phải, mở mắt ra vừa nhìn, phát hiện là Khương Hạo Tuấn đứng ở trước mặt bản thân, dùng đao cứng rắn cản lại Lang Nha bổng của đối phương, sau khi bất ngờ qua đi, thì xúc động, cảm động đến nước mắt sụt sùi.
"Khương tiểu tử a..."
"Không cần phải nói cảm tạ, nếu là người một phe, cũng không thể mở mắt nhìn ngươi bị người ta đánh chết được." Khương Hạo Tuấn ngắt lời nói.
"Cảm tạ ngươi? Cảm tạ cái cầu!"
Vừa nghe lời này, Phong lão đầu vốn đang nước mắt sụt sùi thì liền ngừng lại, thay vào đó là vẻ mặt tức giận, như cái người đàn bà chanh chua mắng, "Ta hỏi ngươi, vừa rồi tại sao tới lúc này người mới ra tay, tại sao còn phải đợi ta sắp bị người đánh chết thì mới ra tay? Ngươi có biết hay không, vừa rồi thiếu chút nữa ta cũng đạ bị hù dọa sắp tiểu tiện cả ra quần rồi, ngươi giặt quần cho ta có đúng hay không?"
Khương Hạo Tuấn đảo cặp mắt trắng dã: "Lão mê tiên, ngươi tin không hiện tại ta liền tránh ra?"
"Đệt con mẹ nó, ta càu nhàu một chút cũng không được a, ngươi như vậy làm gì, nhưng ta còn là phải nói cho một chút ngươi, lão đầu ta đã một đống dầy tuổi, nếu như hù dọa làm ta phát bệnh tim, ngươi và lăng tiểu tử liền cũng không sống nổi, cứ du đãng ở trên biển rộng mênh mông này đi..."
"Nói xong chưa?"
Tên Độc nhãn tức giận đến hai mắt phun hỏa, hai người kia dĩ nhiên không thèm nhìn hắn, như không có chuyện gì xảy ra còn nói chuyện phiếm với nhau, quả nhiên là vô cùng nhục nhã.
"Nói xong, Khương tiểu tử, thịt hắn!" Phong lão đầu lui về phía sau vài bước, hướng Khương Hạo Tuấn phân phó một tiếng.
"Cái này còn phải nói sao!"
Khương Hạo Tuấn hừ nhẹ, cánh tay run lên, lực đạo mênh mông nhất thời đẩy lui tên độc nhãn, lập tức thân thể xoay tròn về phía trước, đại đao vũ động phát ra từng luồng kình phong, lại hung hăng lao về phía độc nhãn.
Hung ác độc địa, sắc bén, cường thế!
Độc nhãn thoáng cái tỉnh táo lại từ trong tức giận, bởi vì hắn rất rõ ràng, đó là một địch thủ cường hãn.
Thương hoàng giữa, Lang Nha bổng dựng thẳng ở trước người, đại đao của Khương Hạo Tuấn "Keng" một tiếng chém vào cây lang nha bổng, lực lượng mạnh như nộ hải phong ba vậy, chỗ va chạm kích khởi lên từng đợt rung động.
Độc nhãn chỉ cảm thấy một cổ lực lượng bàng bạc vỗ vào bờ, chấn đắc hai cánh tay hắn đau đớn, càng không cầm được phải lùi về phía sau năm sáu bước mới khó khăn ổn định được thân hình, trong ngực cũng bốc lên một ngụm máu, ngũ tạng lục phủ đều rung động một cái, một vị ngọt nảy lên yết hầu, há mồm phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Đám hải tặc trừng mắt nhìn, trên mặt lộ vẻ vẻ khó tin, một chiêu, chỉ là một chiêu, đại ca của bọn họ dĩ nhiên đã bị đánh tới thổ huyết, này... Điều này sao có thể? Đại ca của bọn họ có thể dùng tay không đánh ngã một con voi a.
Khương Hạo Tuấn không nói được lời nào, chân phải chợt dẫm xướng, nhằm về phía tên độc nhãn, đại đao vũ động dùng thế lôi đình quét tới.
"Ách a ~" độc nhãn không tin tà, rống giận vung tay lên, không hề sợ hãi vung Lang Nha bổng hung hãn đón đánh.
"Chém!"
Khương Hạo Tuấn hét lớn, thân thể đột nhiên vặn vẹo xoay tròn, đại đao hung hăng chém xuống.
Cương mãnh va chạm, nổ vang cả điếc tai, Hỏa Tinh bắn toé, tên độc nhãn trực tiếp bay đi ra ngoài, ngay cả Lang Nha bổng cũng tuột tay rơi xuống.