Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tên độc nhãn phun vài búng máu tươi, hai mắt hoảng sợ nhìn Khương Hạo Tuấn, thật sự là không ngờ rằng thực lực của đối phương sẽ biến thái như vậy.
"Đại ca!"
Một đám hải tặc hô to một tiếng, đồng thời cất bước, vung đao kiếm thiết côn trong tay lao tới hướng Khương Hạo Tuấn.
Trong tròng mắt cuaa3 Khương Hạo Tuấn lộ ra một cổ khí tức tiêu sát, hai tay nắm chặt thanh đao, lực lượng dâng trào như hồng thủy phát ra qua hai cánh tay, quán chú vào trong đại đao.
"Hô ~ "
Kình phong gào thét, khí thế bàng bạc, đao phong lành lạnh mang theo lực lượng nghìn cân quét ra.
Bốn gã hải tặc xông tới trước nhất đồng thời rống to, hai chân trùng xuống thủ thế, hai cánh tay cầm đao, chuẩn bị nghênh tiếp.
Nhưng mà...
"Khi ~ keng" "PHỐC ~ "
Chỉ va chạm đơn giản, lưỡi đao của Khương Hạo Tuấn liền nghiền nát khảm đao của bọn họ, lực lượng tàn phá tản ra, đao thế không giảm, chém ngang bốn người này thành hai đoạn trong sát na, máu tươi và nội tạng phun ra tung toé.
Người sống sờ sờ bị cắt ngang thành hai nửa, hình ảnh như vậy thật là rung động thị giác và nhân tâm.
"Thống khoái!"
Khương Hạo Tuấn thế đi không giảm, thân thể xoay tròn lao về phía trước, hung hăng cuốn về phía đám hải tặc này, mang theo hình ảnh máu tươi và nội tạng, tràng diện đầy máu tanh kinh người.
Tên độc nhãn đã nhấc khiếp sợ vô cùng, vốn cho là đây là một miếng thịt béo, kết quả đã chứng minh không phải như vậy, đối phương tuy rằng chỉ có ba người, thế nhưng chỉ cần một tên gia hỏa này là có thể nghiền ép mọi người bọn họ rồi, giống một cái đầu mãnh thú bình thường giống nhau, quả nhiên là cường hãn tới cực độ.
Nếu mà sớm biết rằng ở đây có nhân vật lợi hại như vậy, coi như là cho hắn một trăm lá gan hắn cũng sẽ không đánh chủ ý tới chiếc thuyền này.
Nhưng lúc này đã không có đường lui, bọn họ chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là chết, hoặc là chiến, mà rất hiển nhiên, bất cứ giá nào cũng phải chiến một trận, mới có một đường sinh cơ, bằng không tất cả mọi người, đều có thể bị đầu mãnh thú này chém chết.
Hắn nhìn về phía bên phải, ánh mắt cuối cùng định ở trên người Lăng Tu cách hắn không xa...
So sánh với Khương Hạo Tuấn và lão đầu kỳ quái kia, Lăng Tu thì nhìn cả người lẫn vật đều vô hại, hơn nữa nhìn rất yếu đuối, không có một chút giá trị vũ lực nào.
Tên độc nhãn thấy được một cái tia hi vọng, cố nén thống khổ trên người, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi tới hướng Lăng Tu.
Bốn thước, ba thước, hai thước...
Càng ngày càng gần, hết thảy đều đang trong tay, tâm tình cũng trở nên hưng phấn cùng kích động hẳn lên, khi hắn đi tới phía sau Lăng Tu, tay phải chộp vào yết hầu của Lăng Tu thì, hắn lâm vào cảm giác mừng rỡ như điên, thật giống như một chuyện dị thường khó khăn thì lại đột nhiện thành công như vậy.
"Dừng tay, dừng tay cho ta, bằng không lão tử giết hắn!" Tên độc nhãn hướng Khương Hạo Tuấn quát lớn.
Khương Hạo Tuấn dùng một cước đá văng một tên hải tặc, cau mày nhìn lại, trên mặt lộ ra một tia vô cùng kinh ngạc cùng biểu tình đồng tình.
Tên độc nhãn thì cảm giác thấy đối phương bất đắc dĩ và cay đắng, liền xác định bản thân lựa chọn phi thường sáng suốt, nhất thời cảm thấy đầy sức lực, khóe mắt như sắp nứt ra cười to vài tiếng: "Chém tiếp a, tiếp tục chém a, mụ nội nó, tìm nửa ngày thì ra ngươi mới đúng là thuyền trưởng, hiện tại tính mệnh của đồng bạn ngươi ở trong tay ta, nếu không muốn hắn chết, thì tự đâm mình ba đao, rồi quỳ xuống dập đầu với lão tử."
Khương Hạo Tuấn như nhìn kẻ ngu si cười cười, gãi gãi cái ót, lơ đãng nói: "Này yêu cầu của ngươi ta không có khả năng đáp ứng."
"Ngươi muốn hắn chết sao?" Độc nhãn cổ tay bóp ở cổ Lăng Tu được thêm chút lực đạo, tâm tình kích động dị thường quát.
Phong lão đầu lại tiếp tục đốt thuốc, bắt đầu hút, khoát khoát tay không nhịn được mà thúc giục: "Đệt con mẹ nó, muốn động thủ thì nhanh chóng động thủ đi, ngươi nếu như giết hắn thì nó còn là một việc vô cùng tốt với ta, ta là có thể trở thành thuyền trưởng chân chính."
Cái gì...
Vừa rồi đám hải tặc còn tưởng rằng bản thân bắt được mạng môn của đối phương nhưng giờ tất cả đều há hốc mồm, trợn mắt hốc mồm, tuy rằng hải tặc bọn họ giết người không chớp mắt, thế nhưng lại phi thường coi trọng đồng bạn, một đám người không có chút do dự liền bỏ qua đồng bạn như vậy, hơn nữa còn gọi hắn nhanh động thủ thì thật là mới nghe lần đầu, thật sự là không thể chấm nhận được, thật là không có nhân tính.
"Lão mê tiền, ngươi nói như vậy, sẽ không sợ Tu ca ném ngươi xuống biển làm mồi cho cá sao?" Khương Hạo Tuấn trêu ghẹo hỏi.
"Sợ cái rắm, nếu như không có ta, xem các ngươi đi Thần Thành thế nào." Phong lão đầu ngửa lên bốn mươi lăm độ, từ từ nhắm mắt thích ý hưởng thụ cảm giác hút mây nhả khỏi.
"..." Khương Hạo Tuấn không còn lời chống đỡ.
"Tất cả im miệng cho ta! ! !"
Độc nhãn cảm nhận được sự vũ nhục, hắn áp chế đồng bạn của đối phương, nhưng đối phương hoàn toàn không có một chút dáng vẻ khẩn trương nào, còn đang ở chổ này trêu chọc, thật là gặp quỷ rồi mà, lập tức cắn răng nói, "Tốt, các ngươi đã như vậy không coi trọng đồng bạn, vậy lão tử làm giống như các ngươi mong muốn."
Sát tâm hiện lên, năm ngón tay chợt gia tăng lực đạo, muốn thoáng cái bóp nát yết hầu của Lăng Tu.
Nhưng ở lúc này, một con bàn tay to đột nhiên xuất hiện nắm cổ tay của hắn, còn chưa chờ hắn phản ứng kịp, một lực đạo cường đại dùng thế không thể ngăn trở cuộn trào ra mãnh liệt.
"Răng rắc ~ "
Một tiếng trong vắt, xương tay đã gãy, sinh ra đau nhức để cho độc nhãn kịch liệt hét thảm lên.
Cùng lúc đó, một tay Lăng Tu nắm lại cánh tay của hắn, các bộ phân toàn thân phối hợp xuất lực, một cái qua vai dứt khoát được thực hiện, thân thể nặng đến hai trăm cân của độc nhãn xoay tròn hai trăm bảy mươi độ, nặng nề nện ở trên boong thuyền kiên cố, mông đít trực tiếp đập boong tàu tạo ra một cái lỗ thủng, toàn bộ mông cắm ở bên trong.
Hắn đang định giùng giằng bò lên thì, Lăng Tu lại đá một cước vào trên mặt của hắn.
"PHỐC ~ "
Đầu độc nhãn hung hăng xoay về phía bên phải, bốn năm cái răng phun ra từ trong miệng, hắn không kịp kêu rên một tiếng thì đã mất đi ý thức ngất đi.
Nhìn thấy một màn này, chúng hải tặc như là hóa đá giật mình đứng ở tại chỗ, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, thân thể không nhịn được mà run lên.
Tại sao có thể như vậy?
Vừa rồi không phải là đại ca của bọn họ đã chế trụ hắn rồi sao? Hiện tại này... Đây là có chuyện gì?
"Loảng xoảng khi ~ keng"
Một thanh khảm đao rơi trên mặt đất phát sinh một tiếng trong vắt, cũng là do một người hải tặc vô cùng sợ hãi mà thất thủ làm rớt nó xuống đất.
Khương Hạo Tuấn cắm cây trường đao vào vỏ, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Phong lão đầu vẫn ở chỗ cũ "Bẹp bẹp" hút thuốc, phảng phất một quần chúng, còn tự lẩm bẩm: "Đệt con mẹ nó, lão đầu ta đã biết sẽ là kết quả như vậy mà."
"Phải không? Vậy vừa rồi sao sắc mặt ngươi lại trắng như vậy?" Khương Hạo Tuấn nói.
"Đánh rắm, ta vốn đã rất trắng, dù cho đã già, da dẻ cũng vẫn trắng hơn so với các ngươi, lúc còn trẻ, ta đẹp trai hơn so với lăng tiểu tử... Đệt con mẹ nó, Khương tiểu tử ngươi có cái nhãn thần gì vậy, không tin sao? Có tin hay không ta phun một ngụm cục đàm làm ngươi chết đuối không!" Phong lão đầu thổi râu mép trợn mắt nói.