Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây!
Ánh mặt trời bao phủ khắp đại địa, mang đến vô tận ấm áp, còn có tiếng chim biển kêu to truyền đến. Gió biển nhẹ nhàng quất vào mặt, tựa như một đôi bàn tay của cô gái, ôn nhu, nhẵn nhụi, để cho người ta cảm thấy thư thái.
Nhưng đối với đám tay chân của độc nhãn này mà nói, thiên địa đều là màu xám tro, gió thổi ở trên người, giống như thân thể xích lòa đứng ở trong băng thiên tuyết địa, không nhịn được mà phát run, răng trên răng va vào nhau không ngừng.
"Phác thông ~ "
Đám hải tặc thất lạc vất vũ khí quỳ gối trên mặt bong thuyền, hướng Lăng Tu dập đầu cầu xin tha thứ: "Xin lỗi,... Xin tha thứ cho chúng ta, thả cho chúng ta một con đường sống!"
"Tha thứ các ngươi?"
Lăng Tu nhíu nhíu mày, đi lên một bước, thản nhiên nói, "Giúp ta sửa lại boong tàu, để cho ta hài lòng, ta sẽ suy tính một chút."
"VÂng, chúng ta sửa cái này, sửa cái này!"
Vừa nghe lời này, chúng hải tặc mừng như điên, liền triển khai công tác tu bổ boong tàu.
"Nhìn bọn họ!"
"Ân, có ta ở đây, yên tâm đi."
Lăng Tu hướng Khương Hạo Tuấn căn dặn một tiếng, liền thông qua cầu gỗ tạm thời dựng lên ở giửa hai con thuyền làm lối đi.
Phong lão đầu cũng nhanh chóng đi theo, phát hiện Lăng Tu đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, liền nói: "Đệt con mẹ nó, nhìn cái gì, trên mặt ta có hoa hay sao?"
Lăng Tu nhìn quanh một vòng, chuyển đề tài nói: "Lương thực của chúng ta và nước không còn thừa lại bao nhiêu, đã có người tới đưa tiếp tế, thì chớ lãng phí."
"Mấy thứ này ngươi phụ trách là được, lão đầu ta tự có chuyện trọng yếu phải đi làm!" Phong lão đầu cười hắc hắc nói, trong mắt đại phóng sáng choang.
Nói xong, xoa xoa hai tay, đi lên con tàu nhỏ, hiển nhiên là đi tìm vàng bạc tài bảo .
"Quả nhiên là trong mắt chỉ có tiền." Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, rồi đi phương hướng kho hàng.
Kho hàng ở khoang đáy, có rất nhiều rượu, thịt khô, nước, lương khô, được chứa trong các thùng gỗ, dùng dây thừng cố định thành từng hàng.
Khi đang thống kê một đại thể có bao nhiêu vật tư thì, Phong lão đầu chạy tới với vẻ mặt hoảng sợ, chạy trốn thở không được, trên trán phun ra mồ hôi.
"Làm sao vậy?"
Lăng Tu giễu giễu nói, "Nhìn thấy quỷ?"
"Không phải là gặp quỷ, là nhìn thấy... Nhìn thấy yêu tinh ." Phong lão đầu một bên thở một bên chỉ ra ngoài lo lắng.
Yêu tinh?
Lăng Tu nhíu mày.
"Đệt con mẹ nó, chớ ngẩn ra đó, mau cùng ta đi qua nhìn một chút là biết!" Phong lão đầu nóng nảy, kéo Lăng Tu trực tiếp đi nhanh ra bên ngoài.
Một đường đi tới tầng nhỏ trên tàu, vốn chỗ này nên có ánh sáng sung túc thì nó lại vô cùng u ám, không khí cũng rất ẩm ướt, tràn ngập một mùi ẩm mốc không nói được.
Khi theo Phong lão đầu đi vào một cái căn phòng thì, Lăng Tu đều sửng sốt.
Ở trung tâm gian phòng, là một cái lồng sắt thật lớn, trong lồng có treo hai nữ hài, rất dễ nhìn ra là một lớn một nhỏ, lớn thì khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhỏ là mới mười ba mười bốn tuổi, dáng dấp tươi ngon mọng nước, da dẻ trắng nõn.
Để cho Lăng Tu sửng sốt không phải là các nàng xinh đẹp, mà là các nàng lại có một cái đuôi giống đuôi mèo.
"Hồ yêu?"
Dù cho định lực siêu quần, khi thấy một vật mà dân gian hay truyền miệng nhau thì, Lăng Tu vẫn không tự chủ được hít một hơi.
"Đệt con mẹ nó, không có học thức thật là đáng sợ, đây là Linh Hồ Tộc, bản thể là Bạch Hồ, sau khi thành niên sẽ có biến ảo rất lớn, là một loại năng lực dành riêng cho Linh Hồ Tộc, không phải là hồ yêu." Phong lão đầu dùng một loại giọng nói khinh bỉ giải thích.
"Linh Hồ Tộc?" Lăng Tu đi từng bước một đến gần lồng sắt.
Phong lão đầu cả kinh: "Này, chớ gần như vậy a, các nàng sẽ sử dụng mị thuật, có thể mê hoặc nhân tâm, ngươi nếu như trúng chiêu, vậy thì sẽ trở thành khôi lỗi do các nàng điều khiển, dường như cái xác không hồn."
Được lời ấy, Lăng Tu lập tức dừng bước, cái tân thế giới này lại còn năng lực như vậy sao, vì sao trước đây Vũ Văn Phục chưa bao giờ nói với hắn?
Lại không biết kỳ thực Vũ Văn Phục cũng không hiểu rõ đối với tân thế giới này lắm, dù sao vẫn chỉ luôn sinh hoạt tại Thần Thành, về sau càng trực tiếp lái phi thuyền đi Nguyên Thế Giới, cho nên căn bản không hiểu được nhiều đối với tân thế giới.
Lăng Tu cách hai ba thước đánh giá hai nữ hài Linh Hồ Tộc này, khuôn mặt các nàng tiều tụy, nhưng cũng là mỹ nhân thật sự.
Chỉ là cái nữ hài nhỏ tuổi kia thoạt nhìn như đã sắp hấp hối, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng đã trắng bệch, nằm ở trong lòng một cô gái khác. Thấy Lăng Tu và phong lão đầu, hai trong mắt nữ hài này hiện lên sự tuyệt vọng, thống khổ, cùng với sợ hãi.
"Tỷ, hắn... Bọn họ lại tới nữa rồi, ma quỷ lại nữa rồi!" thiếu nữ Linh Hồ Tộc mười ba mười bốn tuổi chảy nước mắt thấp giọng lẩm bẩm, nước mắt làm ướt mắt của nàng.
"Khả nhi, ngủ đi, ngủ thì cũng sẽ không cảm giác được đau khổ." Thân là tỷ tỷ nàng không thể khóc thành tiếng.
"Thật vậy chăng? Vậy muội... Liền ngủ..."
Nguyên bản vốn đã hấp hối, một lòng đã muốn chết, liền khó mà có thể chèo chống được nữa, mắt chậm rãi nhắm lại, hai hàng nước mắt tuột xuống từ khóe mắt, lưu lại hai hàng nước mắt ở trên gương mặt, rơi xuống trên sàn nhà.
Nữ hài Linh Hồ Tộc mười bảy mười tám tuổi bi phẫn rú lên một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác, trừng mắt nhìn Lăng Tu và Phong lão đầu.
"Ta hận các ngươi, nhân loại các ngươi đều không được chết tử tế!"
Lưu lại một một câu nguyền rủa, nàng cũng đập đầu về phía lồng sắt, cái trán bắn toé huyết hoa, nằm ở trên mặt đất. Gắt gao trừng mắt nhìn muội muội nàng, rốt cục thần quang trong mắt cũng tan rã, nhưng lại không chịu nhắm mắt, hô hấp mặc dù đã dừng lại, nhưng bàn tay vẫn cố chấp như cũ đưa về phía phương hướng muội muội.
Giờ khắc này, tựa như có một cái chuông lớn, chồng chất gõ vào trong linh hồn Lăng Tu.
Ánh mắt của hắn, vẫn không nhúc nhích dừng lại ở trên ngọc thủ nhuốm máu của nữ tử Linh Hồ Tộc, suy nghĩ xuất thần, hai nữ hài này, tựa như hai đóa tiên diễm, héo tàn ở trong mắt của hắn.
Phong lão đầu tiến lên tỉ mỉ kiểm tra hai thi thể thiếu nữ Linh Hồ Tộc này một phen, trong lúc bất chợt giận không kìm được: "Đệt con mẹ nó, đám người kia thật là súc sinh không có nhân tính, đem hai nữ hài Linh Hồ Tộc này nhốt vào trong lồng sắt, hai tiểu cô nương này bị bọn họ tàn phá đến chết, đám người cặn bã, nên bị thiên đao vạn quả!"
Lăng Tu nở nụ cười, một loại cười khổ sở, một loại cười thấm lòng người.
Trong chỗ sâu của đôi mắt, hai đóa hỏa diễm màu đỏ tươi lóe lên rồi biến mất, sát khí trong lòng tăng vọt, hắn từng ngây thơ cho rằng khi đi tới tân thế giới thì sẽ cách xa cái thời thế đẫm máu kia, cũng sẽ không nhìn thấy nhân tính dơ bẩn và xấu xí kia, thế nhưng giờ này khắc này, đám hải tặc này để cho hắn thể hội một lần vô cùng nhuần nhuyễn sự tàn nhẫn của thế giới này.
Hắn chưa bao giờ cho mình là một người tốt, cũng không cảm giác mình có nghĩa vụ thay trời hành đạo, thế nhưng lúc này khắc nay, lòng hắn tràn đầy lửa giận và sát khí.
Bởi vì cái nhìn của hai tỷ muội Linh Hồ Tộc vừa mới nhìn hắn và phong lão đầu, không khác gì hắn khi còn bé nhận hết thẩy khi dễ, ánh nhìn lộ ra cừu hận khắc cốt ghi tâm.
Loại cảm giác này rất kỳ quái!
Vừa là đồng tình, cũng vừa chạm vào vết thương trong chổ sâu của linh hồn hắn.
Hắn nhắm mắt lại, lần thứ hai mở thì, trên người tuôn ra ra sát khí ngập trời.
Phong lão đầu lúc này sợ đến đứng im ở tại chỗ.