Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lâm Hải nhíu mắt lại, trong mắt đầy hàn mang, Lăng Tu uy hiếp muội muội Lâm Dao của hắn cũng đã để cho hắn giận không kìm được, lúc này lại thấy Phong lão đầu và Tạp Địch Nặc đùa giỡn như không có chuyện gì xảy ra, đâu còn có thể nhịn được.
"Các ngươi nói đủ chưa?"
Một tiếng quát chói tai, hai cái tay thoát ly thân thể, trên không trung hóa thành trạng thái thủy ngân, lại biến thành một mũi tên sắc nhọn, như đạn hoa phá trường không, hung ác đánh tới hướng Phong lão đầu và Tạp Địch Nặc.
Vô cùng nhanh chóng, sát ý lành lạnh!
Đang ở lúc Phong lão đầu cùng Tạp Địch Nặc tranh cãi ầm ĩ thì sửng sốt, mở to hai mắt, hai mũi thủy ngân ở trong mắt bọn họ càng phóng càng lớn, trên mũi nhọn nỡ rộ hàn ý cũng càng ngày càng rõ ràng, làm da đầu người ta te cóng.
Hai người từ trạng thái tranh cãi thoáng cái biến thành ôm nhau tương hỗ, dành cho đối phương ấm áp và dũng khí!
Nhưng vào lúc này, một thanh trường đao được vung lên, thân đao chém chín mươi độ, chỉ nghe "Loảng xoảng" hai tiếng trong vắt âm vang, hai mũi tên kia hung hăng đụng vào thân trường đao, bắn toé ra vô số tia lửa, lực lượng cường đại để cho thân đao run rẩy dữ dội, truyền tới bàn tay cầm chuôi đao.
Khương Hạo Tuấn lảo đảo lui về phía sau một hai bước, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, cúi đầu vừa nhìn, cũng là cổ tay bị xé rách, máu tươi chậm rãi chảy ra từ vết thương, điều này làm cho cả người hắn đều ngơ ngẩn, thế nào cũng không nghĩ tới hai đầu ngón tay Lâm Hải lải có uy lực mạnh mẻ như thế!
Này mũi tên thủy ngân này không có lực sát thương nữa, thì nhanh chóng bay trở về trên người Lâm Hải, trở thành một phần thân thể của Lâm Hải, mà Lâm Hải mất đi ngón tay, thì lại dùng trạng thái thủy ngân dài ra một lần nữa, khôi phục lại ngón tay sinh động như cũ.
"A ~ "
Lúc này, Lâm Dao phát ra một tiếng thống khổ kêu thảm thiết.
Tìm theo tiếng nhìn lại, tay Lăng Tu bóp ở cổ nàng thượng tựa như cương đao dường khảm vào trong da thịt trắng nõn, máu đỏ tươi tùy ý chảy ra.
"Muội muội!"
Lâm Hải trên mặt thất sắc, toại vẻ mặt khóe mắt như sắp nứt ra trừng Lăng Tu, "Lăng Tu! ! !"
Một tiếng gào thét phát ra từ trong cổ họng, lộ ra sát cơ mãnh liệt, sát ý.
"Ta đã nói qua, ngươi tốt nhất đừng nên khinh cử vọng động hay sao?." Lăng Tu lạnh lùng nói.
Mặc dù không cam lòng, đầy phẫn nộ, nhưng bởi vì muội muội của mình ở trong tay đối phương, Lâm Hải cuối cùng phải ẩn nhẫn xuống tới, lửa giận không thể nào tiết, liền bắt một người Hải Vệ Quân cách hắn gần nhất đưa tới trước mặt, há mồm cắn một miếng thịt ở trên cổ hắn, ở trong miệng trắng trợn nhai nuốt, như một ác quỷ ăn thịt người, xung quanh miệng đều là máu.
Hải Vệ Quân ny phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết sau đó chết đi, máu tươi phun ra từ cổ.
Tê...
Một màn này, tất cả mọi người thấy được thì sống lưng đều lạnh toát, đáy lòng phun ra lương khí.
"DCM!"
Phong lão đầu mở to hai mắt, trong mắt đều là sợ hãi, hình ảnh cắn chết một người sống sờ sờ này, để cho lông tơ cả người hắn đều dựng thẳng.
Tạp Địch Nặc đồng dạng cũng rùng mình: "Đậu phộng nhà nó, Lâm Hải này quả nhiên là dã thú biến thái!"
Đám Hải Vệ Quân còn lại thì sợ đến sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau theo bản năng, khi thi thể đồng bạn bị tùy ý vứt bỏ trên mặt đất, hai mắt trợn tròn chết không nhắm mắt thì, linh hồn của bọn họ như là bị trùng kích rất lớn, sợ run hẳn lên.
Ngay cả Tôn Khôn là tâm phúc của Lâm Hải, lúc này cũng hoảng sợ hóa đá ở tại chỗ, có cảm giác rợn cả tóc gáy.
"Ha ha ha..."
Lâm Hải lên tiếng cười như điên, hàm răng trong miệng nhuốm máu đầu lưỡi cùng bị máu tươi nhuộm đỏ, tựa như một người điên, cuối cùng còn quỳ nằm trên đất, hai tay dùng sức vỗ vào mặt đất, khi thì lại ngẩng đầu, dùng ngón tay chỉ Lăng Tu, vừa cười vừa nói: "Cút nhanh lên sao?, nếu không cút, lão tử cũng không dám đảm bảo có thể không nhịn xuống được mà ăn cả ngươi, hắc hắc... Ha ha ha..."
Ngũ quan vặn vẹo cực độ, trán nổi lên gân xanh, trên mặt là dáng tươi cười quỷ dị âm trầm.
Cùng lúc đó, năng lực kim loại được phóng thích toàn diện, kim loại dưới đất đã bị triệu hoán mà kịch liệt đung đưa, thế cho nên toàn bộ mặt đất đều đang rung động.
"Người điên, dã thú!"
Tạp Địch Nặc nơm nớp lo sợ nói, rồi giục Lăng Tu, "Lăng Tu, chúng ta đi mau, Lâm Hải hình như sắp mất khống chế!"
Lăng Tu chau mày, mặt không thay đổi đưa mắt nhìn Lâm Hải một hồi, sau đó kéo Lâm Dao, đi lên thuyền gỗ nhỏ.
Khương Hạo Tuấn cầm mái chèo chèo thuyền, thuyền gỗ nhỏ liền hướng ra mẫu thuyền.
Hơn mười phút sau, rốt cục đi tới trên thuyền lớn, Lăng Tu vỗ một chưởng đánh vào đầu vai Lâm Dao, làm nàng hôn mê bất tỉnh.
"Tu ca, ngươi chuẩn bị xử trí nàng như thế nào?" Khương Hạo Tuấn hỏi.
"Thả nàng." Lăng Tu nói.
"Hiện tại?"
"Không!"
Lăng Tu xoay người, nhìn phía đã Lâm Hải sắp thấy không rõ khuôn mặt và một đám Hải Vệ Quân, "Chờ sau khi rời khỏi Hương Đảo năm km đã."
Hắn quả thực không cách nào chiến thắng Lâm Hải, Lâm Dao là phù bảo mệnh của bọn hắn, tự nhiên phải đảm bảo thực sự an toàn mới thả ra được.
"Ta đã biết!" Khương Hạo Tuấn gật đầu.
"Lăng Tu, các ngươi đừng ... thảo luận việc tha cái mỹ nữ này nữa, nhanh nghĩ biện pháp giúp chúng ta giải độc a, ta cảm giác mông ta lại càng sưng lên." vẻ mặt Tạp Địch Nặc đầy cầu xin lên tiếng nói.
Lăng Tu lúc này mới ý thức được còn có hai tên gia hỏa trúng độc, vội hỏi Khương Hạo Tuấn: "Bọn họ dính độc gì vậy?"
"Không biết."
Khương Hạo Tuấn lắc đầu, cúi đầu nhìn Lâm Dao, "Là độc tiễn của Hải Vệ Quân, người nữ nhân này hẳn phải rất rõ ràng nên giải thế nào."
Lăng Tu xấu hổ một trận, vì sau khi lên thuyền sau bớt việc, hắn hoa lệ lệ gõ một cái làm Lâm Dao hôn mê, hiện tại lại phải cứu cho nàng tỉnh lại.
...
"Rầm ~ "
Đang ở trong hôn mê Lâm Dao bỗng nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo, dường như rơi vào hầm bang vậy mở hai mắt ra, là trên người bị hất một chậu nước biển lạnh lẽo.
Sauk hi tầm nhìn trở nên rõ ràng, liền thấy chân trái Lăng Tu đặt dưới đất, dùng nửa quỳ nữa ngồi, ngồi xổm trước mặt bản thân, cặp mắt đang nhàn nhạt nhìn chăm chú vào chính bản thân.
"Tỉnh?" Lăng Tu nói, không hề có bất kỳ chút cảm tình nào, vị như nhai sáp, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Lâm Dao muốn đứng lên, lúc này mới phát hiện mình bị dây thừng gắt gao buộc chặt lại, không thể động đậy.
"Đừng cử động, càng giãy dụa dây thừng liền siết càng chặt, thống khổ là chính bản thân ngươi." Lăng Tu khẽ cười nói, dáng tươi cười hay vẫn còn là không buồn không vui.
"Ngươi là tên hỗn đản!"
Lâm Dao căm tức nhìn hắn, bỗng dưng nhận thấy được trên cổ đã được bôi thuốc, dùng băng vải nhẹ nhàng quấn một vòng, cái loại cảm giác đau rát đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác thư thích.
Chân mày cau lại, hỏi: "Thuốc là ngươi bôi giúp ta?"
Lăng Tu bất giác buồn cười, đứng lên, hỏi ngược một câu: "Không phải là ta, lẽ nào những thuốc này sẽ tự mình chạy lên trên cổ ngươi hay sao?"
Lâm Dao ngẩn người, một giây kế tiếp, cũng là cười lạnh: "Lăng Tu, đừng ... giả mù sa mưa nữa, ở trong mắt ta, ngươi ghê tởm gấp trăm lần so với những hải tặc khác, ngươi tốt nhất nên giết ta, bằng không để cho ta bắt được cơ hội, ta nhất định đem đưa ngươi vào ngục giam!"