Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Liền ngay cả Khương Hạo Tuấn cũng cảm thấy nhíu mày, tuy rằng hắn cũng không có một điểm hảo cảm đối với mỹ nữ này, thế nhưng trơ mắt nhìn ngón tay nữ tử bị hung hăng đạp xuống, kêu thảm tê tâm liệt phế, cái sự đồng tình tiềm tàng ở trong lòng nam nhân đã bị kích phát ra.
"Răng rắc ~" thanh âm xương ngón tay gãy vang lên, Lâm Dao gần như đau ngất đi, sắc mặt trắng bệch, trên trán phủ đầy mồ hôi hột chảy ròng ròng, trong miệng không ngừng tràn máu ra.
Lăng Tu thu hồi chân, ngồi xổm xuống, đạm mạc ngưng mắt nhìn nàng: "Ta tuy nhẫn nại nhưng không phải là người dễ nói chuyện, ngươi đừng đã quên bây giờ mình đang có tình cảnh gì."
Lâm Dao không nhịn được mà run rẩy, giờ khắc này, lòng của nàng lạnh đến đáy cốc, mắt rưng rưng đầy nước mắt nhìn Lăng Tu, vô hỉ vô bi, lại tựa hồ như có một loại thất lạc cùng với thê lương: "Đây mới là bộ mặt thật sự của ngươi sao?"
"Đúng!" Lăng Tu lạnh lùng nói.
Lâm Dao tự giễu nở nụ cười, lộ ra hai hàng hàm răng chỉnh tề nhuốm máu, nước mắt tuột xuống từ khóe mắt: "Hải tặc quả nhiên đều giống nhau, hung ác độc địa, tàn nhẫn, không có tính cảm..."
"Ngươi biết liền tốt rồi, Hạo Tuấn, tiễn khách!" Lăng Tu bỏ lại một câu nói, đứng lên xoay người đi ra.
"Đệt con mẹ nó , ngươi làm gì vậy, một cô nương xinh đẹp như vậy, ngươi lại có thể xuống tay nặng như vậy, lão đầu ta còn thực sự là nhìn lầm ngươi, ngươi còn không hiểu nữ nhân hơn so với Khương tiểu tử." Phong lão đầu nhíu mày nói.
"Đúng đúng đúng, đã định trước là sẽ cô độc suốt đời!" Tạp Địch Nặc lên tiếng phụ họa.
Lăng Tu cắm hai tay ở trong túi quần, mặt hướng ra biển rộng, thản nhiên nói: "Ta chỉ là đang dạy nàng biết vị trí của chính mình!"
"Đều đã làm nhục thân thể của con gái nhà người ta rồi, ngươi còn làm người ta đau, còn tàn nhẫn đối với nàng như vậy, lão đầu ta thật sự là nhìn không được." Phong lão đầu nói.
"Đúng vậy đúng vậy, Lăng tu quá tàn nhẫn!" Tạp Địch Nặc như là người tuyệt đối ủng hộ Phong lão đầu, chỉ cần Phong lão đầu nói một câu, hắn liền nhanh chóng lên tiếng phụ họa.
"Đông ~" Phong lão đầu dùng sức gõ đầu hắn một cái, quắc mắt trừng trừng nói: "Đệt con mẹ nó, đừng tưởng rằng nói chuyện như vậy thìi ta sẽ quên đi mười vạn Ruby, ta cho ngươi biết, thiếu một đồng cũng đều không được."
"Lão gia tử, chúng ta đang oanh pháo LĂng Tu mà, sao ngươi lại đột nhiên nổ súng với ta, khiến cho người ta rất sợ đó." Tạp Địch Nặc như nữ tử làm nũng nói.
"Cút, thấy ngươi liền cảm thấy ghe tởm rồi!" Phong lão đầu nổi da gà, quay đầu nói với Lăng Tu, "Lăng tiểu tử, cảm thấy lão đầu ta nói có đạo lý hay không?"
Trên mặt Lăng Tu phủ đầy âm hàn: "Ai nói ta làm nhục nàng?"
"Đệt con mẹ nó, lúc đó tuy lão đầu ta trúng độc, nhưng lỗ tai còn không có điếc, ngươi vì lấy được phương pháp giải độc, ở trong khoang thuyền đã làm gì với cô nương này?" Phong lão đầu chỉ vào buồng nhỏ trên tàu nói.
Lăng Tu không cười cười, sau đó giơ tay lên, để xuống trên đỉnh đầu Phong lão đầu, hỏi: "Lão đầu, đây là cái gì?"
"Tay a, chẳng lẽ còn là móng heo hay sao." Phong lão đầu tức giận.
Ở hắn vừa dứt lời, cánh tay Lăng Tu chụp xuống từ không trung, trực tiếp vỗ vào trên đầu hắn.
"Ba ~" cảm giác đau rát liền xuất hiện, Phong lão đầu đau đến nước mắt cũng chẩy ra.
"Ngươi làm gì?"
"Đánh ngươi a, chẳng lẽ còn là sờ ngươi hay sao." Lăng Tu giễu giễu nói.
Phong lão đầu sửng sốt ở tại chỗ một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, tay chân huy động, thổi râu mép trừng mắt tuyên bố muốn phải giáo huấn Lăng Tu, Tạp Địch Nặc thì kềm chế hắn.
"Tỉnh táo, tỉnh táo a lão gia tử, Lăng Tu rất đáng sợ."
"Đáng sợ cái cầu, các ngươi sợ hắn, ta cũng không sợ hắn."
"Mẹ nó, không phải là bị vỗ một cái thôi sao, đừng có nóng như vậy, nhanh chóng thả lỏng nghĩ tới một phần chuyện tốt đẹp đi."
"Cút, nếu không buông, mười vạn Ruby biến thành hai mươi vạn Ruby." Phong lão đầu hung tợn nói.
Nghe lời ấy, Tạp Địch Nặc lập tức buông hắn ra. Tuy Phong lão đầu được tự do nhưng lại một hoảng hồn, tuy rằng đã giơ cái tẩu lên thật cao, nhưng nào dám gõ đi xuống, quay đầu lại, chỉ thấy Tạp Địch Nặc cau mày, vô tội nhìn hắn.
"Đệt con mẹ nó, ngươi buông tay làm gì?"
Đi tới, nhỏ giọng chất vấn.
"Không buông tay mười vạn Ruby phải trở thành hai mươi vạn Ruby, ta cẩn thận suy nghĩ một chút, ta không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể lựa chọn buông tay." Tạp Địch Nặc nghiêm trang nói.
"Đệt con mẹ nó, ngươi là thật ngay thẳng hay là giả ngay thẳng, ta nói thôi mà, làm sao lại muốn ngươi phải bỏ nhiều tiền như vậy. Ngươi không lôi kéo ta, thật chẳng lẽ để cho ta đi trêu chọc lăng tiểu tử?"
"Lão gia tử, ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì a?" Tạp Địch Nặc phát mộng.
"Có ý tứ gì ngươi không hiểu sao? Lão đầu ta chỉ bất quá là nói cho đã miệng thôi, phô trương thanh thế mà thôi, con mẹ nó ngươi thật cho rằng ta dám đi trêu chọc đầu dã thú kia a." Phong lão đầu nhỏ giọng oán giận nói.
"Nga... Ta hiểu ." Tạp Địch Nặc gật đầu.
"Đã hiểu còn không nhanh chóng kềm chế ta?"
"Tốt!" hai người rốt cuộc đã trao đổi thành công, một tên thì ngăn cản, một tên liền liều mạng muốn gây sự với Lăng Tu.
"Lăng tiểu tử, đến, ta muốn quyết đầu với ngươi."
"Lão gia tử, tỉnh táo, tỉnh táo!" ... đối với hai người này, Lăng Tu chỉ có thể biểu thị không nói gì.
Lúc này, Khương Hạo Tuấn đã đi tới. "Nàng đã rời đi?" Lăng Tu hỏi hắn. Khương Hạo Tuấn gật đầu: "Ân" Lăng Tu xoay người, nhìn về phía hải vực phía sau, chiếc thuyền gỗ nhỏ đang đi về phía Hương Đảo, trên thuyền Lâm Dao lộ ra cảm giác lẻ loi.
Hồi tưởng lại chuyện ngày hôm nay trải qua cùng với nàng, giống như là một giấc mộng Nam Kha vậy không chân thật, bọn họ cứ nghĩ là bằng hữu, tuy rằng rất ngắn, nhưng tại trong thời gian ngắn ngủi này, hắn cảm thấy rất vui sướng, chỉ là hắn thật không ngờ hai người sẽ biến thành quan hệ bây giờ. Tâm tình không khỏi có chút phức tạp, nội tâm vắng vẻ, phảng phất như mất đi vật cái gì rất trọng yếu.
Tiếp tục đi, khi nhìn thấy Tạp Địch Nặc bắn tín hiệu thì nhóm hải tặc chồn rốt cục đã chạy tới. Cờ hải tặc là một con chồn, bên phải phía trên cờ xí, còn có khắc một cái chữ 'Hỏa'.
"Đệt con mẹ nó, ngươi là bộ hạ Hỏa Hoàng?" Phong lão đầu rất là giật mình.
"Đúng vậy, thế nào, hình tượng của ta ở trong lòng lão gia tử có thoáng cái trở nên cao lớn rất nhiều hay không, hắc hắc..." Tạp Địch Nặc đắc ý nói.
"Cao to cái cầu, ở trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn là một con chuột đánh rắm thúi!" Phong lão đầu mắng.
"Ta là chuột đánh rắm, ta kiêu ngạo." Tạp Địch Nặc cao giọng nói, rồi lại ủ rũ xuống, "Bất quá ta mặc dù là bộ hạ Hỏa Hoàng, nhưng cũng không có được như ý, còn thường bị cái đồng bạn khác xa lánh, ghét bỏ."
"Vì sao?" Phong lão đầu tò mò hỏi.
Lúc này, nhóm hải tặc Chồn đi tới mười mấy người, đi tới trên thuyền Lăng Tu, hướng Tạp Địch Nặc thỉnh an:
"Lão đại tốt!"
"Bủm ~"
mười mấy người thay phiên đánh rắm, liên tục không ngừng, trong lúc nhất thời mùi hôi xông tới tận trời, thật giống như phá vỡ vô số trứng gà thúi, gay mũi phi thường.
Lăng Tu cau mày, Khương Hạo Tuấn bóp mũi.
Phong lão đầu càng là ghét bỏ, mắng: "Các ngươi mấy cái tên Vương bát đản còn hiểu không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tin hay không lão đầu ta dùng tảng đá nghiền các ngươi ra cám." giọng nói có chút kích động!