Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Ầm ~ "
Một tiếng vang thật lớn, Mắt Đỏ giống một ngọn núi hung hăng hạ xuống, đập nện quay cuồng ở trên mặt biển, sinh ra lực lượng kinh khủng bọt nước văng lên cao bắn ra bốn phía, con thuyền Mắt Đỏ làm bằng gỗ nát bấy trong khoảnh khắc.
Cự Long hình thành hoàn toàn do nước biển gầm thét tiếp tục lôi theo Mắt Đỏ đi vào trong lòng biển, Lăng Tu, Phong lão đầu, cùng với Khương Hạo Tuấn cũng bị cuốn ở bên trong, ngay cả khi có lồng bảo hộ bảo vệ do ý niệm lực biến ảo thành, bọn họ vẫn bị trọng thương.
Phong lão đầu trực tiếp bất tỉnh, Miệng Khương Hạo Tuấn phun máu tươi, tựa như diều đứt giây ở trong cơn lốc, thân thể không bị khống chế mà bay lên, sau khi bị va đập mấy lần, Phong lão đầu bị đập tới bất tỉnh.
Hải Long nện xuống từ trên cao, lực lượng to lớn, nước biển có trọng lượng mấy trăm tấn!
Ngay cả Mắt Đỏ cũng bị vỡ vụn, nếu như không phải vì có ý niệm lực bảo vệ, thì Phong lão đầu cùng Khương Hạo Tuấn đã sớm phấn thân toái cốt rồi, sợ là ngay cả đầu khớp xương cũng không có thể một cái hoàn chỉnh.
Lăng Tu cắn chặt lấy răng cửa, trán nổi lên gân xanh, vẻ mặt nhìn có chút dữ tợn, sử dụng ý niệm lực tới cực hạn, để cho toàn thân hắn đều rớm máu, giống như là bị nghìn vạn cây đại đao chặt chém vậy, thống khổ không chịu nổi, ngũ tạng lục phủ càng đè ép ở cùng nhau, miệng mũi tràn đầy máu, một loại cảm giác đau nhức sống không bằng chết bao trùm toàn thân.
Phong lão đầu và Khương Hạo Tuấn quay cuồng trong nước biển như hai con ngựa hoang, Lăng Tu gắt gao nắm hai sợi dây xích sắt, hắn biết rõ, lúc này mà buông tay, hắn sẽ lập tức mất đi liên hệ cùng Phong lão đầu và Khương Hạo Tuấn, một khi ý niệm lực không bảo hộ hai người này, bọn họ sẽ bị kéo thành mảnh nhỏ ở trong khoảnh khắc.
Đầu ông ông rung động, dường như muốn vỡ tan ra. Miệng mũi, lỗ tai, mắt đều chảy máu, ở thời khắc này thế giới của Lăng Tu như là một mảnh huyết sắc, thân thể như bị đao chặt, bị vạn tên bắn xuyên qua, đặt ở trong chảo dầu sôi, càng ngày càng thống khổ, càng ngày càng suy yếu...
"A ~ "
Cuối cùng phát ra một tiếng thống khổ kêu thảm thiết, không có thể chống đỡ thêm được nữa, ý niệm lực tán đi, lồng bảo hộ của ba người biến mất trong sát na, nước biển như là tìm được chỗ phát tiết ập tới. Lăng Tu kiết chặt hai sợi xích sắt, ba người được hải lưu đẩy về phía hải đảo.
Cũng không biết uống bao nhiêu nước biển, ý thức mơ hồ, phía sau lưng tiếp xúc vào mặt đất, đầu hơi lắc mấy cái, nỗ lực mở mắt ra nhìn, Hải Long phong bão vẫn ở chỗ cũ quay cuồng không ngừng nghỉ, chỉ bất quá hắn đã rời khỏi cái hải vực kia, vừa nhìn qua hai bên, là Phong lão đầu cùng Khương Hạo Tuấn đang hôn mê bất tỉnh.
Khi xác định ba người bọn họ đã lên tới hải đảo rồi, trong lòng buông lỏng, nhất thời vì hư thoát mà nhắm nghiền hai mắt, lâm vào trạng thái hôn mê.
Thân thể không cách nào nhúc nhích, thậm chí ngay cả tri giác cũng không còn tồn tại, nhận biết duy nhất chính là thính giác, có thể nghe sóng biển đang vỗ vào bờ, cũng có thể nghe tiếng gió biển gào thét.
Hồi lâu sau, một trận tiếng bước chân tới gần...
Tuy rằng mắt không thể nhìn, thân thể không có khả năng nhúc nhích, cũng biết rõ đang có ngươi tới.
Lăng Tu còn chưa kịp cảm thấy may mắn, liền nghe được bọn họ đang đối thoại.
"Người tham lam thực sự là vô tận, Lãnh Đồng ca, giết bọn họ đi!"
"Không được, bộ tộc linh hồ chúng ta có tổ huấn, vô luận như thế nào đi nữa thì cũng không được sát nhân, máu tươi của nhân loại bẩn thỉu sẽ làm chúng ta me loạn bản tính."
"Vậy hay là dựa theo quy củ cũ, đem bọn họ nhốt lại, để cho bọn họ tự giết lẫn nhau trên đài thi đấu?"
"Không sai!"
"Ân, ta đã biết, được rồi Lãnh Đồng ca, bọn họ không có thuyền, thì làm sao đi tới Linh đảo của chúng ta được vậy?"
"Hừ, bọn họ nhất định là đã gặp phải Hải Long phong bão, thuyền không còn, bọn họ cũng không biết có vận khí gì mà có thể còn sống, bị nước biển đưa tới linh đảo của chúng ta."
"Ghê tởm, trời xanh sao không đem bọn họ đưa đi chỗ khác, thực sự là quá nhân từ đối với nhân loại mà."
"Được rồi, đem bọn họ về, nhốt vào đại lao nhân loại, chờ bọn hắn tỉnh lại, lập tức mang lên đài thi đấu, trưởng lão chúng ta rất thích xem những người tham lam này vì thực vật mà tự giết lẫn nhau."
Lăng Tu chỉ cảm thấy mình bị người kéo trên mặt đất lôi đi.
Nội tâm khiếp sợ vạn phần...
Nhân loại? Linh đảo? Linh hồ bộ tộc?
Những chữ này đều nhắc nhở hắn một sự thật, ba người bọn họ hình như đánh bậy đánh bạ đi tới nơi cư trú của Linh Hồ Tộc, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh hai thiếu nữ Linh Hồ Tộc nhận hết chà đạp của đám hải tặc kia.
Dần dần, mất đi ý thức, hết thảy nhận biết cũng không còn tồn tại...
Cũng không biết qua bao lâu, toàn thân chậm rãi có lại cảm giác, tay chân khẽ động, mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng u ám. Trong phòng trừ hắn ra, còn có hơn mười người, trong không khí tràn ngập một mùi gay mũi, như là mùi mồ hôi thúi ở trong hoàn cảnh nhiệt độ cao rất lâu vậy.
Hắn cũng không kinh ngạc, biết đây chính là chổ Linh Hồ Tộc giam giữ loài người.
"Tiểu tử, ngươi rốt đã cục tỉnh, đều ngủ cả đêm, còn tưởng rằng ngươi chết rồi chứ!"
Một đại hán hung hãn đã đi tới, duỗi thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống Lăng Tu, thần tình kiêu ngạo không ai bì nổi, "Mới tới, gọi là gì? Đến từ đâu?"
Lăng Tu trong lúc bất chợt cảm giác mình như là đi tới nhà giam ở Nguyên Thế Giới, đang bị chất vấn.
"Ba ~ ba ~ "
Hai cái bàn tay không có dấu hiệu nào tát tới, làm mắt Lăng Tu nổ đom đóm.
"Tiểu tử ngươi chán sống rồi sao, Vĩ ca hỏi ngươi nè, còn có dung khí không trả lời, lao quá!" Lại một tên kéo cổ áo Lăng Tu, hung hãn nói.
Từ lúc thời mạt thế phủ xuống Nguyên Thế Giới, Lăng Tu chưa từng bị nhục nhã như vậy, đang định hoàn thủ, lại bỗng dưng phát hiện thân thể không có một điểm khí lực, ngay cả hất tay người này ra cũng không làm được.
Sau khi hơi kinh ngạc, nội tâm liền cười khổ một trận, hiện tại hắn sợ là đã suy yếu tới mức ngay cả người thường cũng không đối phó được .
"Ba ~ "
Lại một cái tát: "Mẹ nó, nói chuyện a, ngươi câm điếc sao?"
Khóe miệng của Lăng Tu chảy ra huyết dịch màu đỏ tươi, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nam tử trước mắt, một cổ sát khí lành lạnh hiện lên ở sâu trong đôi mắt.
Tuy rằng thân thể bị thương suy yếu không dứt thế nhưng sát khí vẫn nồng nặc như cũ, khi bị mâu quang của hắn nhìn soi mói, nam tử này buông lỏng cổ áo của hắn ra theo bản năng, giống như là động vật ngửi được khí tức nguy hiểm, lui về phía sau bốn năm bước.
Không chỉ là nam tử này, tất cà người trong phòng đều nhịn không được cũng hít một hơi khí lạnh, thật giống như nhiệt độ trong phòng hạ xuống băng điểm trong sát na.
Lăng Tu không để khóe miệng đang chẩy máu, chỉ nhàn nhạt nhìn nam tử này nói: "Miệng của ngươi thật thối!"
Mọi người sững sờ ở đó, nghĩ thầm: Tiểu tử này bị bệnh tâm thần sao?, không biết đi tới nơi này là long cũng phải cuộn lại, là hổ thì cũng phải nằm?
"Hảo tiểu tử, có dũng khí cười nhạo gia gia, ngươi thật là chán sống rồi!"
Quả nhiên, khi tên kia tỉnh hồn lại giận điên lên, đá một cước vào ngực Lăng Tu.
"Oành ~ "
Lúc này Lăng Tu suy yếu vô cùng đâu nhận được một kích như vậy, bay thẳng tắp ra ngoài.
"PHỐC ~" phun ra một ngụm máu tươi, Lăng Tu cảm giác được đau đớn trước nay chưa có, cả người nằm ở trên mặt đất, không ngừng ho ra máu.