Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Người này tên là Chó Mực, là người thứ hai trong căn phòng giam này ngoại trừ Vĩ ca, người mới tới đều bị hắn khi dễ, mà quá trình khi dễ này, bị bọn họ xưng là điều giáo, hoặc nói là hạ mã uy. Nhưng người mới tới này kiêu ngạo như vậy, không có sợ hãi đối với hắn chút nào, đây là đang gây hấn với hắn, không hung hăng giáo huấn đối phương, uy vọng của hắn bị hao tổn.
"Đem tiểu tử này bắt, ta phải dạy hắn cách nói chuyện với ta mới được." Chó Mực ra lệnh cho những người khác, xoa tay, trên mặt hiện lên vẻ âm lãnh cười gian trá.
"Hạ thủ chú ý nặng nhẹ, đừng đánh hắn chết thật!"
Mã Vĩ khoác tay lên trên vai Chó Mực, vẻ mặt buông lỏng nói, rất hiển nhiên, Lăng Tu sống hay chết hắn cũng không đặc biệt để ý, chẳng qua là hưởng thụ cảm giác người khác nghe lệnh mà thôi.
"Yên tâm đi Vĩ ca, ta biết phải làm gì!" Chó mực cười hắc hắc nói.
Lăng Tu phản kháng không được, bị hai người đưa đến trước mặt chó mực, chỉ đành trào phúng nhìn chó mực.
Đó là một người có da dẻ ngăm đen, mắt lõm xuống sâu xuống, dáng dấp hết sức khó coi, trên người đầy xú khí, như là tên ăn mày lưu lạc ở đầu đường vậy, ngay cả hàm răng cũng vô cùng bẩn, không biết dính cái gì mà nhìn đen sẫm.
"Lại nhìn!"
"Ba ~ "
Một tràng pháo tay thanh thúy vang lên, "Đến, nói cho ta nghe người nào miệng thối!" Lại một tiếng vang lên.
Chỉ vài cái, gương mặt thanh tú của Lăng Tu liền sưng lên, chó mực cũng không có vì vậy mà dừng lại, mà càng đánh càng hung ác độc địa.
Lăng Tu gắt gao theo dõi hắn, nắm tay nắm chặt...
Nếu mà không phải là thời điểm hiện tại đang ở vào suy yếu nhất, hắn sẽ đem người này ra xé thành từng mảnh, hắn chưa hề nghĩ tới khi đến tân thế giới sẽ luân lạc tới bộ dạng này, không cách nào phản kháng, không cách nào giãy dụa, chỉ để mặc cho người khác tát mặt mình.
Từ xưa khuôn mặt chính là mặt mũi, chính là tôn nghiêm, bị đánh như vầy, điều này làm cho Lăng Tu cảm thấy nhục nhã chưa từng có, phẫn nộ thiêu đốt toàn bộ lồng ngực. Trên mặt sưng lên nóng hừng hực, như bị lửa đốt vậy, đầu cũng biến thành choáng váng nặng trĩu.
"Dừng tay, các ngươi đang làm gì?" Một tiếng cô gái quát chói tai vang lên.
Bên ngoài nhà tù là một nữ hài dáng dấp thanh lệ, tuổi chừng mười sáu mười bảy tuổi, vóc người mạn diệu, hai mắt thanh nhã như nước, mũi thập phần tinh xảo, miệng như cánh hoa anh đào.
Trên đầu nàng có một cái lỗ tai đầy lông mao đáng yêu, là một thiếu nữ Linh Hồ Tộc.
Thấy nàng, trên mặt đám người chó mực bên trong nhà tù đều nhất tề biến sắc, giống như là gặp được nhân vật cực kỳ lợi hại.
Chó mực lập tức ngừng tay, cười híp mắt nhìn Lăng Tu, một đôi bàn tay vô cùng thô ráp dùng sức nắn bóp khuôn mặt Lăng Tu, nhìn hắn đau đến biến hình khuôn mặt, trên mặt cười nở hoa: "Nhìn ngươi kìa không cẩn thận chút nào, đau răng mà còn có thể sưng lớn như vậy, đến, ta xoa xoa cho ngươi, làm thông kinh mạch, như vậy mới có thể tốt hơn một chút!"
Lăng Tu đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, lông mày nhăn lại cùng nhau, thật sự không kêu được một tiếng.
"Các ngươi nói bậy."
Thiếu nữ Linh Hồ Tộc này hừ nhẹ một tiếng, "Đừng cho là ta không biết mặt của hắn bị các ngươi đánh sưng."
"Mỹ nữ đại nhân, đúng là hắn bởi vì đau răng mới xưng phù lên như vậy, mọi người chúng ta đều có thể làm chứng." Mã Vĩ rất cung kính nói, trong lòng đã thầm mắng: Ngày hôm nay làm sao lại xui xẻo như vậy, giáo huấn một tân nhân lại bị cái nữ sát tinh này vừa vặn bắt gặp.
Thiếu nữ Linh Hồ Tộc đã không muốn nghe hắn giải thích, thấy Lăng Tu đau nhức tới hôn mê, tiêm mi hếch một cái: "Người, đem hắn đưa đến phòng cứu thương!"
Hai gã Linh Hồ Tộc cường tráng hầu như không có chút do dự nào, mở ra cửa nhà tù, đem Lăng Tu vác lên vai, đi đến phòng cứu thương.
Thiếu nữ Linh Hồ Tộc xoay người, đi chưa được mấy bước liền lại ngừng lại, nghiêng đầu qua, một đôi mắt to trong veo như nước rất là mất hứng trừng đám người Mã Vĩ bên trong nhà tù, tiếng trong trẻo nói: "Ngay cả đồng loại của mình mà còn nặng tay như vậy, hảo hảo giáo huấn bọn họ một trận!"
"Vâng "
Một người cao hơn hai thước, vóc người khỏe mạnh không gì sánh được cầm roi trong tay nói, thần tình lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người bên trong nhà tù.
Đám người kiêu ngạo vừa mới đối phó với Lăng Tu thì lúc này đã câm như hến, người không còn chút máu, khi roi hung hăng quất vào trên người bọn họ thì, tiếng kêu thảm thiết giống như giết lợn quanh quẩn ở trong nhà tù, dường như ác quỷ đang chịu hình ở trong Địa Ngục vậy.
...
Khi Lăng Tu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường trắng như ngọc, gương mặt bị khí tức nhu hòa mát mẻ nào đó bao vây, dưới tác dụng của hơi thở này, cái cảm giác khát máu của hắn đã bị khắc chế hoàn toàn, bằng không hắn hiện tại khẳng định đã không khống chế được, hóa thành một cái đầu dã thú đói khát.
Định nhãn nhìn một chút, mới phát hiện cổ hơi thở này đến từ chính hai bàn tay trắng nõn dài nhỏ.
"Ngươi đã tỉnh!"
Thiếu nữ Linh Hồ Tộc cười nhạt, nhãn thần đơn thuần sáng giống như Hắc Bảo thạch vậy.
Lăng Tu nhìn thấy nàng chớp mắt một cái, đã cảm thấy nàng và Đường Tiểu Mạt có vài phần tương tự, đặc biệt là thời điểm cười lên, đôi mắt sáng thật là đơn thuần. Hơn nữa để cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, thiếu nữ Linh Hồ Tộc này lại có năng lực trị liệu cho người khác, dường như năng lực còn phải mạnh hơn so với Đường Tiểu Mạt.
Lẽ nào Đường Tiểu Mạt có liên quan cùng Linh Hồ Tộc sao? Nhưng Đường Tiểu Mạt là hậu duệ Huyết Dạ Tộc mà?
Thấy Lăng Tu không nói lời nào, một vị nữ tử Linh Hồ Tộc bên cạnh đã có vẻ không vui: "Nhân loại thực sự là sinh vật vô lễ, nhìn thấy người cứu mình mà cũng không biệt tạ ơn."
"Các ngươi là người nào? Tại sao phải cứu ta?" Lăng Tu nói.
"Chúng ta là người nào ngươi xem không được sao?"
Bên cạnh Linh Hồ Tộc nữ tử chỉ chỉ lỗ tai hồ ly trên đầu mình, giọng nói có vẻ bất thiện nói, "Sở dĩ cứu ngươi, bất quá là không muốn để cho ngươi chết nhanh như vậy mà thôi, bởi vì đài thi đấu mới là nơi mà những người muốn nhúng chàm vào Linh Hồ Tộc chúng ta như ngươi phải tới."
"Nhúng chàm?" ánh mắt Lăng Tu khẽ nhúc nhích.
"Chẳng lẽ không phải? bộ tộc linh hồ Chúng ta có rất nhiều đồng bạn bị nhân loại các ngươi bắt làm nô lệ, xem như vật phẩm giao dịch, dằn vặt đến chết, ngươi đến đảo chúng ta, không phải là muốn bắt tộc nhân của chúng ta hay sao, để các ngươi có một khoản phát tài?"
"Không phải, ta đi tới đảo của các ngươi đều bởi vì một hồi ngoài ý muốn." Lăng Tu ho khan biện giải cho mình một tiếng.
"Ngoài ý muốn?"
Nữ tử Linh Hồ Tộc ăn mặc một bộ đồ màu xanh biếc giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới mà cười ha hả, lạnh lùng nói, "Giảo hoạt, tà ác, âm hiểm, những từ này chính là nói nhân loại của các ngươi, ở phía sau, ngươi đương nhiên sẽ nói là ngoài ý muốn, vì muốn bảo vệ cho chính mình."
Lăng Tu cười cười, không có nói nữa, nói nhiều hơn nữa cũng không có ích, đối phương căn bản cũng không tin tưởng.
"Ta tin ngươi!"
Một thanh âm như chuông bạc vang lên, tựa như một ánh rạng đông trong bóng tối, để cho tinh thần Lăng Tu rung lên.
Nhìn thiếu nữ Hồ Tộc này, với vẻ mặt không thể tin được nói: "Ngươi... Tin ta?"
"Ân, ta tin ngươi, ánh mắt của ngươi không giống với những người khác, ta cảm giác ngươi không có dối trá." thiếu nữ Linh Hồ Tộc hồn nhiên nói.