Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu ngơ ngẩn thời điểm, ở Nguyên Thế Giới, hắn đã nhìn thấy rất nhiều loại người, khi thời mạt thế tới, hắn càng thấy được nhiều người gian sảo độc ác tàn nhân hôn, vào lúc đó Đường Tiểu Mạt là một người hoàn toàn khác biệt, mà thiếu nữ Linh Hồ Tộc trước mắt này, cũng có nét rất giống với nàng, hồn nhiên và tin người.
"Tiểu thư, ngươi mới biến hình không bao lâu, không hiểu nhân loại, tham lam là bản tính của bọn hắn, thời điểm khi không có đồ ăn, bọn họ vì sinh tồn còn có thể giết chết đồng bạn làm thực ăn, là Vạn Ác Chi Nguyên, cánh tay phải của Thất trường Lão chính là bị loài người chặt đứt, còn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội của chúng ta bị bọn họ tàn nhẫn sát hại, bọn họ là cừu nhân của Linh Hồ Tộc chúng ta.
Nữ tử mặc lục y nhìn Lăng Tu cắn răng nghiến lợi nói, nếu không phải bởi vì thiếu nữ Linh Hồ Tộc này ở đây, nàng sẽ không chút do dự mà đả thương Lăng Tu, "Ngươi có tâm từ thiện lương như vậy, mỗi khi thấy một nhân loại bị thương nặng liền mang đến nơi này trị liệu, chờ ngươi hoàn toàn hiểu được bọn họ, ngươi nhất định sẽ hối hận."
Dao Linh Ngọc không vì thế mà động, con ngươi không nháy một cái, chỉ nghiêm túc chữa thương cho Lăng Tu.
Bàn tay trắng noãn phát ra lục quang nhu hòa mát lạnh, chữa trị vết thương từ trong ra ngoài cho Lăng Tu, cái trán bạch ngọc rậm rạp một tầng mồ hôi rịn.
Lăng Tu nhìn nàng, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi thực sự sẽ chữa tốt cho ta sao?"
"Ân, ta không có quyền lực tha các ngươi rời khỏi linh đảo, nhưng ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ các ngươi thụ thương thống khổ." Dao Linh Ngọc gật gật đầu nói.
Hôm qua bị Hải Long phong bão đưa đến trên linh đảo thì, Lăng Tu mơ hồ như nghe được cuộc đối thoại của những người Linh Hồ Tộc, Linh Hồ Tộc có tổ huấn, không thể giết hại nhân loại, hắn đại khái có thể đoán được, tổ huấn này sở dĩ được chế định đi ra, là bởi vì thiên tính của linh hồ bộ tộc là thiện lương, thiếu nữ Linh Hồ Tộc trước mắt này, là hóa thân hiền lành của linh hồ bộ tộc.
"Không cần ngươi quá cực khổ, chỉ cần cho ta ăn một chút gì là được, thương thế của ta sẽ khỏi rất nhanh."
"Thật vậy chăng? Vậy ngươi muốn ăn cái gì?" Dao Linh Ngọc chớp chớp mắt, hơi có chút chờ mong và hiếu kỳ hỏi.
"Thịt, cái thịt gì cũng được."
Lăng Tu lộ ra một cái nụ cười yếu ớt, thân thể của hắn bây giờ giống như là một cái hồ nước khô cạn, lộ ra đáy hồ khô nứt, đã không còn sinh cơ như ngày xưa, cần gấp một số lượng nước để bổ sung, còn đối với hắn mà nói, thịt lại là nhu yếu phẩm của hắn, loại thịt là nguồn suối năng lượng của hắn.
"Si tâm vọng tưởng rắp tâm bất lương, đi lên trên đảo của chúng ta, không có đẻ cho các ngươi chết đói chết khát, đã chính là đặc biệt khai ân cho các ngươi rồi, lại còn muốn ăn thịt, có tin hay ta không cầm một đống bùn đất tới đút cho ngươi."
Nữ tử Linh Hồ Tộc Mặc lục y chống nạnh hai tay, tức giận không dứt nói, "Ta cho ngươi biết, muốn ăn thịt liền tư bản thân đi vào đài thi đấu tiếng hành sinh tử đại chiến đi, người thắng có thể thu được một con cá làm phần thưởng!"
Lăng Tu coi nàng như là không khí, chỉ lẳng lặng nhìn Dao Linh Ngọc, không có khẩn cầu, không có ý nhị để cho người đồng tình, cũng chỉ như bằng hữu nhìn nàng.
Mà Dao Linh Ngọc cũng ngơ ngẩn nhìn hắn, hai người như là đang tiến hành giao lưu bằng ánh mắt.
Một lúc sau Dao Linh Ngọc mới hồi phục lại tinh thần: "Ta lấy cho ngươi chút cá vậy."
"Không, ngươi không có khả năng rời khỏi ta, ngươi phải tiếp tục trị thương cho ta, yêu cầu này tuy rằng quá phận và vô lễ, nhưng cái này là vì muốn tốt các ngươi, hay tin tưởng ta!"
Sắc mặt Lăng Tu ngưng trọng nói, một khi Linh Hồ Tộc trước mắt này rời đi, triệt hồi này năng lượng màu xanh biếc này, thì bản năng trong cơ thể hắn sẽ chỉ tuôn ra như nước thủy triều, đến lúc đó hắn sẽ mất đi lý trí, mất đi năng lực suy nghĩ, mất đi tín niệm, triệt để trở thành một đầu dã thú.
Dao Linh Ngọc ngẩn người, rồi gật đầu: "Ân, ta tin tưởng ngươi!" Nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía nữ tử Linh Hồ Tộc, "Hoa Nguyệt, đi lấy chút thịt cá đến đây."
"Dao Linh Ngọc tiểu thư, ngươi không nên tin hắn, hắn nhất định là đang đùa âm mưu quỷ kế gì đó, cái gì mà vì tốt cho chúng ta, ta xem hắn chính là cố ý đưa ta đi a, ngươi đừng bị hắn lừa." khuôn mặt thất sắc, tâm tình kích động dị thường nói.
"Hắn có thể khống chế ta?" Dao Linh Ngọc nhíu mày lại, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Tựa hồ như bị những lời này nhắc nhở nghĩ tới điều gì, cô nàng kia không có tranh cãi nữa, mà lên tiếng xác nhận "Vâng", phẫn hận trừng Lăng Tu sau đó liền lui xuống.
"Nghe nói là đêm qua đầu lĩnh Lãnh Đồng đang tuần tra thì phát hiện các ngươi, có thể sống sót ở giữa Hải Long phong bão, đây coi như là kỳ tích." Dao Linh Ngọc khẽ cười nói, ngôn ngữ đặc biệt dễ nghe.
"So sánh ra thì tương đối may mắn mà thôi."
Lăng Tu cười cười, "Dao Linh Ngọc tiểu thư, ngươi biết hai gã đồng bạn của ta bị giam ở đâu không?"
Dao Linh Ngọc lắc đầu: "Ta không biết, chuyện trông giữ các ngươi đều là do Lãnh Đồng đầu lĩnh xử lý."
Trả lời triệt để như vậy, không có bất kỳ che giấu nào.
"Thực sự rất giống!"
Lăng Tu nhìn cô gái này si ngốc nở nụ cười, ở trong tầm mắt của hắn, cũng xuất hiện thân ảnh Đường Tiểu Mạt, nhăn mày cười một tiếng, kêu lên từng tiếng 'Món ăn tình yêu' thân thiết, không chút tâm cơ nào, dường như giấy trắng vậy; rồi cái năng lực trị liệu này, có thể trấn an áp chế bản năng của hắn.
"Rất giống cái gì?" Dao Linh Ngọc hiếu kỳ hỏi.
Lăng Tu trừng mắt nhìn, phục hồi lại tinh thần: "Không có gì."
Không bao lâu, thịt cá liền được Hoa Nguyệt đã bưng lên.
Lăng Tu cơ hồ như dùng cách cướp đoạt, vài hớp liền quét sạch đám thịt cá kia vào bụng.
Thịt tươi với hắn mà nói nó giống như linh đan diệu dược vậy, thịt cá liền lập tức bị thân thể hắn tiêu hóa hấp thu, hóa thành năng lượng nào đó làm dịu tứ chi bách hài.
Năng lực chữa trị tự chủ vận chuyển, gương mặt tiêu sưng với tốc đo5 mắt thường có thể thấy được, trạng thái tinh thần cũng biến thành tốt hơn, lực lượng cuồn cuộn không ngừng tuôn ra như nước thủy triều.
Hết thảy đều được Dao Linh Ngọc và Hoa Nguyệt nhìn thấy nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ vạn phần, các nàng cũng không nghĩ tới, trước một khắc vẫn còn là vẻ bệnh gần chết, một khắc sau lại tựa như biến thành người khác vậy, ánh mắt lộ ra tinh mang, khí tức trên người đột nhiên trở nên cường đại, mơ hồ sinh ra một cảm giác áp bách đối với các nàng, khí chất cả người quả sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Chết tiệt, lẽ nào nhân loại các ngươi chỉ cần ăn một chút thịt là sẽ biết trở nên cường đại như vậy sao?" Hoa Nguyệt thất sắc nói, đây không thể nghi ngờ là cái tin tức cực kỳ hỏng bét.
Lăng Tu không trả lời nàng, chỉ là cho nàng một cái ánh mắt ý vị thâm trường, sau đó nhìn về phía Dao Linh Ngọc, chân thành nói tạ ơn: "Cảm ơn ngươi, Dao Linh Ngọc tiểu thư."
Mặc dù không có khôi phục lại trạng thái tốt nhất, thậm chí có thể nói ngay cả một thành cũng vẫn chưa tới, nhưng này cũng đủ rồi. Không phải nói sẽ tiến hành sinh tử đại chiến hay sao, phe thắng có thể thu được một phân thưởng là thịt cá sao, hắn đã biết mình nên làm như thế nào.
Nói xong, xoay người rời đi.
Dao Linh Ngọc không có ngăn cản hắn, với nàng mà nói, ánh mắt của nàng ảm đạm không ánh sáng, là bất đắc dĩ, bởi vì nàng biết, nàng cùng không có trợ giúp được gì, người này cuối cùng cũng sẽ ở chết ở trên đài thi đấu.