Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"A ~ "
Mã Vĩ vừa dứt lời, một tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên vang lên, để cho người ta nghe được mà phải rùng mình.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Lăng Tu đã chạy tới gần chó mực, níu lấy áo chó mực nhắc tới giữa không trung, quất một cái tát thẳng vào mặt chó mực, hai cái rang dính máu bay ra ngoài.
Lăng Tu dường như coi bọn họ thành không khí, không coi ai ra gì tiếp tục tát chó mực, mặt không chút thay đổi, nhãn thần lạnh lùng như hàn băng.
"Ba... Ba... Ba..."
Không có vài cái, nửa bên mặt trái của chó mực liền sưng lên thành đầu heo, bên trái trên dưới hai hàng răng bị quất bay toàn bộ, miệng đầy máu đỏ tươi, máu loãng giống chẩy ra từ giếng phun tràn ra, chó mực đau đến gần như ngất đi, nước mắt tuôn ra .
Sau khi liên tục tát năm sáu cái, Lăng Tu nhấn đầu chó mực, nó liền hung hăng va chạm cùng tường nhà giam.
"Rầm ~ "
Đầu rơi máu chảy, máu tươi nóng hổi tràn ra từ não bộ, khiến cho mặt chó mực đều là máu, tiếng kêu thảm thiết tăng lên, sau đó lại bị Lăng Tu như ném rác rưởi ném xuống đất.
Một màn này làm cho mọi người thấy được phun ra hàn khí, sau đó sống lưng lạnh băng, trong lòng rốt đã cuộc hiểu, cái tên gia hỏa này chính là tên trừng mắt tất báo, hơn nữa thủ đoạn trả thù còn cực kỳ tàn nhẫn.
Chó mực quỳ rạp trên mặt đất, máu não cùng răng văng đầy đất, toàn bộ đầu giống như là bị một chậu máu tươi dội vào, thống khổ để cho toàn thân hắn hơi run rẩy, hắn chật vật ngẩng đầu, nhìn về phía Mã Vĩ, trong mắt mang theo vẻ cầu xin, thanh âm khàn khàn không gì sánh được chật vật xin giúp đỡ nói: "Cứu... Cứu ta..."
"Chó mực!"
Mã Vĩ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, quát to một tiếng chuẩn bị xông lên phía trước...
"Oành ~ "
Một chân đột nhiên xuất hiện, không lưu tình chút nào, đem đầu chó mực gắt gao giẫm ở trên mặt đất. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ đón nhận vẻ mặt Lăng Tu đầy lạnh lùng, không có bất kỳ chút tình cảm nào, có, chỉ như sương lạnh lãnh ý đến tận xương.
"Con mẹ nó ngươi ~ buông hắn ra!"
Mã Vĩ như mất đi lý trí vậy, thân thể vung nắm tay cương mãnh trùng kích, quyền phong gào thét, như từng đạo thiết chùy điên cuồng đập vào nhau, cước bộ đạp xuống mặt đất làm rung động "Oành Oành", như gấu chó nổi giận, làm trong lòng người ta rung động.
Bạo phát toàn lực, tốc độ cực nhanh!
Lăng Tu hơi biến sắc, không ngờ rằng Mã Vĩ sẽ mạnh mẻ bạo lực như thế.
"Oành ~ "
Thiết quyền gào thét đánh vào bụng dưới của hắn, lực đánh vào để cho thân thể hắn đột nhiên bị đẩy lên, đau đớn kịch liệt càng làm cho sắc mặt hắn càng them trắng bệch.
Mã Vĩ tiếp tục gào thét, tung tiếp một quyền, thẳng vào cằm của Lăng Tu. Nếu mà bị đánh trúng, không chỉ có cằm nát bấy ở trong khoảnh khắc, đầu óc cũng sẽ bị cỗ lực lượng nàyị chấn động thành một bãi tương hồ.
Lúc này, Lăng Tu toàn lực ngẩng đầu, quả đấm gào thét lao qua chop mũi. Cơ hội khó có được, Mã Vĩ há có thể buông tha, hữu quyền thất thủ, tả quyền lại đuổi theo lần nữa, mục tiêu lần này nhắm ngay ngực Lăng Tu.
Lúc này đây, bị hắn đánh trúng...
Lực lượng kinh khủng quay cuồng ra, toàn bộ tập trung ở trong quả đấm, dùng thế lôi đình trút xuống, nửa nắm tay lâm vào trong ngực Lăng Tu, một tiếng xương sườn gãy vang lên thanh thúy.
Lăng Tu phun tiên huyết, như diều đứt dây bay đi ra ngoài.
Cuồng bạo xuất kích, để cho Mã Vĩ dường như thoáng cái dùng hết thảy khí lực toàn thân, đứng tại chỗ thở gấp từng hơi, nhìn Lăng Tu vẫn không nhúc nhích nằm dưới đất, nhếch miệng cuồng tiếu: "Nhãi con, đến a, tiếp tục cuồng a, lão tử cũng muốn xem ngươi còn có thể đứng lên không, ha ha ha..." Nghiêng đầu qua, quét về phía những người khác, đắc thắng nói, "Đem các ra khỏi linh đảo? Ta phi, các ngươi những tên ngu si này dĩ nhiên lại tin tưởng cái tên rác rưởi này, thật mẹ quá ngu mà!"
"Này... Này..."
Mười mấy người ngạc nhiên ở tại chỗ, bọn họ kỳ thực cũng rất rõ ràng, thoát khỏi linh đảo là hi vọng rất nhỏ bé, nhưng đó là niệm tưởng duy nhất của bọn họ, tuy rằng nhỏ bé, bọn họ vẫn lựa chọn nắm chặt. Hiện tại, cái người cam kết với bọn hắn đã ngã xuống, hi vọng mới léo lên lại bị dập tắt lần nữa, đối với bọn họ mà nói nó là đả kích là không gì sánh được.
"Ta nói cho các ngươi biết, chỉ có theo Mã Vĩ ta, để cho mình trở nên càng cường đại hơn, mới có thể mỗi lần đi xuống từ đài thi đấu, tiếp tục sống sót, đây là đường ra duy nhất của chúng ta, đừng có nghĩ thoát khỏi linh đảo, bởi vì đó là không thực tế." Mã Vĩ tiếp tục củng cố địa vị của mình.
"Phải không?"
Một đạo thanh âm yếu ớt mang theo ý nhị trêu tức vang lên.
Mã Vĩ cả kinh, chợt nhìn lại, Lăng Tu vốn vẫn không nhúc nhích lại đang chậm rãi bò dậy từ dưới đất.
Những người còn lại không khỏi trở nên rung lên, thay vì tiếp tục sống ở trong căn nhà giam tối tăm này, thì thoát khỏi linh đảo về nhà càng để cho bọn họ chờ mong cùng hướng tới, dù cho Lăng Tu cung cấp hứa hẹn là bọt nước, bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện lựa chọn tin tưởng.
"Ngươi... Ngươi không chết?"
Mã Vĩ vô cùng kinh ngạc vạn phần, hoảng sợ mở to hai mắt, một quyền mới vừa rồi là đã dùng hết toàn lực của hắn, đừng nói là nhân thể, coi như là bàn thạch cũng sẽ bị quả đấm của hắn đánh nát bấy, hắn có lòng tin tuyệt đối sẽ giết chết Lăng Tu .
Lăng Tu chưa nói một lời, đưa tay xóa vết máu tràn ra ở khóe miệng, cười lạnh nhìn Mã Vĩ chằm chằm, cái vết lõn nơi ngực đang phục hồi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, còn có xương sườn đang tự nối lại sinh ra thanh âm trong vắt âm vang.
"Làm sao có thể?"
Nhìn thấy một màn này thần sắc Mã Vĩ đại biến, đôi mắt run rẩy, trong chỗ sâu của đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi nồng đậm, hắn tự nhiên đã nghe nói qua đại năng giả, đại năng giả cường đại có thể kích lật núi lấp biện, có thể làm cho thân thể vô hình hóa, đao chặt súng bắn cũng không thể thương tổn, là tồn tại cực hạn của nhân loại.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là đại năng giả?" Mã Vĩ lui về phía sau theo bản năng, trên mặt đều là biểu tình kinh hoàng.
"Phải phải hay không, rất trọng yếu sao?" Lăng Tu lạnh giọng trả lời, bước từng bước một tới gần hắn.
"Đứng lại, ngươi... Ngươi đừng lại đây..."
Mã Vĩ lui về phía sau, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa, hắn đã từng thấy qua đại năng giả chiến đấu, đó là thứ làm linh hồn hắn vĩnh viễn sợ hãi, hôm nay lần thứ hai gặp phải một đại năng giả, ngoại trừ sợ hãi, cái gì hắn cũng đều không cảm thấy.
Đến góc tường, không thể lui được nữa thì, tinh thần hắn gần như tan vỡ, đúng là "Phù phù" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, dập đầu cầu xin: " với... Xin lỗi... Nguyên... Tha thứ cho ta đã mạo phạm, cầu... Van cầu ngươi..."
Không ngừng dập đầu, giờ này khắc này, hắn đã không có nửa điểm uy phong lão đại của nhà giam nửa.
Lăng Tu đi tới gần hắn, nhìn xuống hắn từ trên cao, trong mắt không hề có nửa điểm tình cảm nào, hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi lại rất thức thời!"
Sắc mặt chợt phát lạnh, như đá banh vậy dùng một cước đá bay Mã Vĩ.
Mã Vĩ Bay ra ngoài không ngừng thổ huyết bất chấp thân thể đau đớn, đứng lên tiếp tục quỳ trên mặt đất, hướng Lăng Tu không được dập đầu cầu xin tha thứ.