Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Mắt thấy thái độ của Mã Vĩ đối với Lăng Tu sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, một khắc trước còn kiêu ngạo cuồng vọng, sau một giây thì quỳ xuống dập đầu cầu xin, điều này thật sự là quá bất ngờ, những người bên trong nhà giam đều bị nghẹn họng nhìn trân trối, đứng im ở tại chỗ.
Lăng Tu không có giết Mã Vĩ, dùng thực lực trước mắt của hắn, tự nhiên là có thể giết chết Mã Vĩ, nhưng sẽ phải bỏ ra đại giới. Trạng thái của hắn bây giờ vừa lúc ở vào trạng thái cân đối, một khi mất đi cân đối, sẽ đánh mất ý thức và lý trí, hoàn toàn hóa thân thành một cái đầu quái vật khát máu, điều này cũng không phải là kết quả hắn muốn.
Thế nhưng, chó mực cũng là sớm bị hắn đưa vào danh sách phải giết, hắn không cần thiết phải có lòng thương hại đối với một con chó hung hăng cắn bậy.
Xoay người, đi từng bước một tới trước mặt chó mực...
Mặt của Chó mực toàn là máu, trong miệng bởi vì hàm răng bị đánh rụng mà máu loãng đang điên cuồng tuôn ra, những cây răng còn lại đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi, đầu bị đụng tới mức da tróc thịt bong, đau đớn kịch liệt khó có thể nói.
Hắn chật vật ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu: "Phóng... Qua ta... Cầu... Cầu ngươi..."
Thanh âm khàn khàn, mỗi một chữ đi ra, máu loãng trong miệng giống như là tìm được chỗ phát tiết tuôn ra như hồng thủy vỡ đê vậy.
Lăng Tu cúi đầu, đạm mạc nhìn hắn, giống như một chúa tể có đủ quyền năng quyết định sống chết của nhân sinh, mắt trống rỗng, lại tán lộ ra một cổ khí thế để cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Xin lỗi, ngươi phải chết!" Lời lạnh như băng như đến từ Địa Ngục, không hề có bất kỳ chút tình cảm nào.
Nói xong, chân phải không lưu tình chút nào đạp vào đầu Chó mực.
Động tác không có chút hoa lệ, thế nhưng trên đó lại ẩn chứa lực lượng như có một đầu dã thú rít gào rung trời!
Chó mực trợn tròn hai mắt, ngũ quan bởi vì tuyệt vọng và sợ hãi mà vặn vẹo cực độ, hết thảy đều hóa thành một tiếng rống: "Không!"
"Ầm ~ "
Chân phải cường thế đạp xuống, nhìn như nhẹ bỗng nhưng nó lại như một viên thạch đang đập xuống. Mặt đất kiên cố rung động kịch liệt một cái, trái tim của tất cả mọi người ở đây cũng rung lên, khi một con mắt của Chó mực bị ép đi ra, mang theo vài tơ máu, lan xuống dính vào một lớp bụi, lăn tới trước chân một người, lúc này toàn bộ nhà giam giống như một mảnh tử địa.
Mọi người định nhãn vừa nhìn, đầu chó mực giống như là bị cưỡng chế hung hăng áp xuống vậy, khô quắt biến hình, ngũ quan sớm đã vặn vẹo, bộ mặt mất đi đặc thù của nhân loại, màu trắng là óc, màu đỏ là máu, hình ảnh dầm dề máu này để cho người ta thấy buồn nôn muốn nôn.
"A ~ "
Cái tên nhìn thấy con mắt lăn đến dưới chân mình thì hét lên một tiếng điên cuồng mang đầy vẻ kinh khủng. Coi như là họ đã thấy quá nhiều người chết đi, cũng không cách nào tiếp nhận thủ đoạn giết người rợn cả tóc gáy như vậy, người đàn ông này, chỉ dùng nháy mắt đã khiến cho bọn họ run sợ đến từ linh hồn.
Mã Vĩ quỳ trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh như mưa, không dám thở gấp một cái...
Lãnh huyết, tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán!
Giờ này khắc này, Lăng Tu ở trong mắt của hắn như đã biến thành Ác Ma vậy, bởi vì hắn căn bản không có tưởng tượng nổi, một nhân loại làm sao có thể tàn nhẫn đến loại tình trạng này, rốt cuộc thì đã trải qua cái gì, hoặc là trong tay đã lây dính bao nhiêu máu tươi rồi, mới có thể để cho một người trở nên vô tình như vậy, giết người như cỏ rác như vậy?
Lăng Tu cũng nhíu mày, trong lòng khổ sở cười cười: Thực lực lại lui bước đến ngay cả một cái đầu mà đạp cũng không vỡ!
Nếu là lúc trước, hắn toàn lực một đạp cước thì đừng nói là đầu của người ta, chính là toàn bộ mặt đất cũng bị đạp nát, nhưng bây giờ, hắn dùng hết thảy khí lực, nhưng tuy rằng chó mực đã chết, nhưng này đầu lại không có vỡ vụn ra.
Này, quả nhiên là có chút không đẹp, cũng có một phần thất lạc!
Liền thu hồi chân, cắm hai tay ở trong túi quần, xoay người, đi tới góc nhà giam ngồi xuống, trên mặt đất thì lưu lại từng dấu chân huyết sắc. Hắn dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại dưỡng thần, hoặc như là đắm chìm trong trong trạng thái suy tính nào đó, rất an tĩnh, an tĩnh như là dung hợp cùng cái nhà giam này thành một vậy.
Không kiêu không nóng nảy! Lãnh ngạo cô thanh!
Phảng phất, hết thảy tất cả cũng không phải làm hắn chú ý, đó là một loại khí tràng đặc biệt, tựa như có một cổ uy thế tán thấu ra ngoài, để cho người ta không dám thở mạnh một cái.
Không bao lâu, Linh Hồ Tộc canh giữ nhà giam đi tới, nhìn thấy thi thể chó mực, chưa nói hai lời, mở ra cửa lao đem thi thể chó mực ra ngoài như kéo xác một con chó. Khi bọn hắn rời đi, toàn bộ nhà giam liền giống như chết lặng.
Mã Vĩ nơm nớp lo sợ, vẫn quỳ trên mặt đất, bất an nhìn Lăng Tu đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đầu gối đau đớn nóng bỏng không gì sánh được, như là đầu khớp xương đã gãy lìa ra vậy, hắn cũng không dám đứng lên, hắn đã bị thủ đoạn sát nhân của Lăng Tu cùng với thân phận đại năng giả chấn nhiếp.
Mỗi một khắc, Lăng Tu đột nhiên mở mắt ra, nhìn sang hướng hắn.
Mã Vĩ sợ đến giật mình một cái, cúi đầu xuống.
"Trên Linh đảo giam giữ bao nhiêu người?" Lăng Tu liếc nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi.
"Rất nhiều... Đại khái còn có một ngàn người." Mã Vĩ rất cung kính hồi đáp.
"Hơn một ngàn?"
Lăng Tu nhíu lông mày lại, thật sự là không ngờ rằng sẽ có nhiều người bị nhốt ở tại nơi này như vậy.
Vì biểu hiện ở trước mặt Lăng Tu, Mã Vĩ liền đem tất cả tình huống mình biết nói đi ra: "Nhà giam chia làm năm mươi cái, mỗi ngày Linh Hồ Tộc đều sẽ dùng phương thức rút thăm tuyển ra một người từ trong năm mươi nhà giam, tiến hành sinh tử đại chiến ở trên đài thi đấu, đại chiến tiến hành hai đợt, nói cách khác, nhất định phải giết chết hai người mới có thể sống đi xuống từ trên đài thi đấu, nếu mà vận khí tốt, được ông trời quan tâm, vậy thì có có thể trở thành một người duy nhất không cần tiến hành chiến đầu với hai người."
Đầu óc Lăng Tu chuyển nhanh, thoáng cái đã nghe rõ lời Mã Vĩ nói, năm mươi người đại chiến sinh tử, sau vòng thứ nhất thì chỉ còn phân nửa, đó chính là hai mươi lăm người, hai mươi lăm là số lẻ, dĩ nhiên là có một người bởi vì không còn đối thủ nên không cần tiến hành đợt thứ hai.
Bây giờ thứ hắn muốn không phải là sinh tử đại chiến, mà là làm sao tìm được Phong lão đầu và Khương Hạo Tuấn, năm mươi nhà giam, dù cho tìm kiếm cũng cần một đoạn thời gian thật lâu mới thấy, còn nữa, hắn cũng có chút lo lắng cho bọn họ, dù sao cũng đều bị trọng thương, đi đến nơi này cùng hắn thì cũng có thể bị khi dễ.
"Sống sót, đều có thể đạt được một con cá làm phần thưởng, đồng thời, vết thương trên người chịu sẽ có Linh Hồ Tộc phụ trách chữa trị. Không có tham gia sinh tử đại chiến, mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn thức ăn do cây cỏ và bùn đất, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không song, thể xác và tinh thần chịu thống khổ dằn vặt." Mã Vĩ bi thống nói.
Lăng Tu lẳng lặng liếc hắn một hồi, dời ánh mắt, đổi đề tài, nói: "Lúc trước cái thiếu nữ Linh Hồ Tộc kia là ai?"
Mã Vĩ lắc đầu: "Ta này thực sự không rõ lắm, bất quá có thể khẳng định là, nàng có địa vị rất cao ở trong Linh Hồ Tộc, bởi vì Lãnh Đồng đại nhân phụ trách trông giữ nhà giam khi nhìn thấy nàng cũng phải một mực cung kính hành lễ."
Lăng Tu không có hỏi lại, nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần.
"Thương ~ "
Lúc này, một tiếng là chấn điếc tai vang lên, sau đó chính là một tiếng to tiếng truyền đến: "Diêm La lấy mạng, sinh tử do trời định, nhân loại bẩn thỉu, đã đến giờ!"