Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bữa ăn khuya?
Nghe đến đây từ, đoàn người Mã Vĩ thì cả người đã nổi lên một tầng nổi da gà, trong đầu hiện lên hình ảnh bị roi quật, cầm bàn ủi đốt đỏ ấn vào thân thể, rót nước ớt vào lỗ mũi, mỗi người ở chỗ này, đều đã trải qua thống khổ như vậy, hình ảnh kia không khỏi làm tóc gáy người nghe dựng thẳng lên, trong lòng phun ra hàn khí.
Lăng Tu lại như là không nghe được gì, chỉ gặm ăn sạch sẽ đám cá trước mặt, như là một cái đầu dã thú đói bụng, miệng đầy là máu, ăn từng con một...
Mà cũng phải nói, bộ dáng kia nhìn thì như thứ hắn ăn là món ngon đầy mỹ vị, hết thảy lực chú ý của hắn đều bị hấp dẫn vào đó.
Đám người Mã Vĩ thấy được thì kinh ngạc không thôi, cũng khiếp sợ với cái dạ dày của Lăng Tu, một con cá có ít nhất hai mươi cân, bỏ xương cá, riêng thịt cũng đã mười cân, mắt thấy con thứ ba cũng sắp bị ăn xong, hắn làm sao làm được vậy? Hoặc là nói, rốt cuộc dạ dày hắn làm từ cái gì, thế nào có thể bỏ vào nhiều đồ như vậy?
"Rất tốt, xem lời của ta như gió thổi qua tai, vậy thì ăn đi, buổi tối chúng ta gặp lại!" Cam Trì vỗ vỗ vai Lăng Tu, ngoài cười nhưng trong không cười bỏ lại một câu, đứng lên xoay người rời đi.
Lăng Tu vẫn như cũ chưa nói một câu, vùi đầu gặm cá, thanh âm nhấm nuốt vang lên ở trong nhà giam.
Hắn vẫn không có dừng, thẳng đến khi ăn sạch sáu con cá vào bụng thì mới yên tĩnh lại, dựa lưng vào tường từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, xung quanh miệng, tất cả đều là máu tươi, vết thương trên người đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến mất, đến cuối cùng liền ngay cả một tia dấu vết cũng không có.
Đám người Mã Vĩ cũng không dám cử động một chút, chỉ kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng đang suy nghĩ: Rốt cuộc tên này là người nào a?
Không người nào dám quấy rầy hắn, thậm chí khi Linh Hồ Tộc mang bánh màn thầu tới thì, mọi người cũng đều thận trọng, rất sợ làm ra động tĩnh ảnh hưởng đến hắn.
Với Lăng Tu mà nói, thịt tươi chính là linh đan diệu dược tốt nhất, thân thể hắn tựa như đã được cường hóa đường tiêu hóa vậy, lập tức tiêu hóa thứ hắn ăn, hòa tan, hấp thu, chuyển hóa thành năng lượng làm dịu kinh mạch toàn thân.
Hắn có thể cảm giác rõ rệt, lực lượng ngủ say đang dần dần tỉnh lại...
Cảm giác nắm vận mạng của mình trong tay đã trở về, khóe miệng của hắn xuất hiện nụ cười tà mị.
Nụ cười này đối với đám Mã Vĩ mà nói nó không khác nào ma quỷ đang cười nhạt, bây giờ bọn họ chỉ có kính úy đối với Lăng Tu, giống như là một đám sơn dương cùng một đầu mãnh hổ bị giam chung một chỗ, cho dù mãnh hổ đang bị thương, sơn dương vẫn không nhịn được mà thấp thỏm lo âu, kinh hãi đảm chiến.
Khi bọn hắn bất an chờ đợi giữa, đêm tối rốt cục đã tới!
Mưa sớm đã ngừng nghỉ, trên mái hiên chỉ còn lại có vô số giọt mưa rớt xuống mặt đất, "Đinh đông đinh đông" tiếng giọt mưa giống như là hòa âm dễ nghe nào đó, vang lên trong buổi tối an tĩnh.
Khí tức nặng nề quỷ dị bao trùm tất cả, làm cho cả nhà giam nhân loại ngột ngạt đến cực điểm, giống có một loại lực lượng vô hình nào đó trói buộc hết thảy.
"Thương ~ "
Một tiếng gõ la vang lên chói tai, cửa sắt nhà giam nhân loại mở ra, Cam Trì cùng hai Linh Hồ Tộc khác đi đến, bọn họ được Lãnh Đồng yêu cầu dằn vặt Lăng Tu, để cho thân thể Lăng Tu bảo trì ở trạng thái cực kỳ hỏng bét, để với Lăng Tu chết ở trên đài thi đấu.
Tiếng bước chân ba người để cho người ta nghe thấy hết hồn, bọn họ dừng lại khi tới trước nhà giam của Lăng Tu.
"Đã đến giờ bữa ăn khuya, tiểu tử, ngươi có thể ăn một bữa thật tốt!" Cam Trì nhìn vào trong, hài hước nói với Lăng Tu.
Lăng Tu vùi đầu vẫn không nhúc nhích, an tĩnh đến mức không thấy được cả tiếng hô hấp, thật giống như hòa hợp nhất thể với hoàn cảnh chung quanh, tĩnh tới mức quỷ dị, tĩnh làm linh hồn người khác run sợ.
Hai gã Linh Hồ Tộc khác hai mặt nhìn nhau, theo bản năng nắm thật chặt roi trong tay, thật giống như sẽ xảy ra chuyện gì kinh khủng vậy.
Hai mắt của bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tu, thậm chí còn muốn nói Cam Trì cẩn thận chút, thế nhưng cuối cùng lại buông tha, bởi vì đối phương ở trong phòng giam, hơn nữa thời điểm ban ngày lại còn chiến đấu sinh tử cùng Man Ngưu một hồi, một cái thân thể trọng thương thì không có khả năng có năng lực đả thương người khác, lúc này bọn họ nếu như lên tiếng nhắc nhở Cam Trì cẩn thận, chẳng phải là lộ ra Linh Hồ Tộc bọn họ quá nhát gan và nhu nhược sao?
Cam Trì tuy nói cũng thấy có chút không đúng lắm, nhưng không có suy nghĩ nhiều.
Với hắn mà nói, Lăng Tu là người thứ nhất có dũng khí chống đối người của hắn, điều này làm cho trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, cho dù không có Lãnh Đồng bày mưu đặt kế, hắn cũng sẽ chiếu cố Lăng Tu thật tốt, mời Lăng Tu ăn khuya, hôm nay là mang theo mệnh lệnh phía trên tới, hắn liền càng không chút kiêng kỵ.
Ngồi xổm xuống, hăng hái quan sát Lăng Tu, trên mặt tràn đầy ý cười giảo hoạt âm lãnh, phất phất tay, hạ lệnh với hai người khác: "Mở của ra, mời dạ dày vương của chúng ta đi ra ăn khuya, hắc hắc hắc..."
Cụm từ ‘dạ dày vương' là hắn đặt cho Lăng Tu nó có hàm xúc ý tứ châm chọc mà thôi.
"Vâng "
Hai người gật đầu, cầm cái chìa khóa đi tới mở cửa sắt ra.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay ảm đạm như u minh quỷ trảo vậy đột nhiên đưa ra từ trong phòng giam, năm ngón tay sắc bén mang theo lực lượng kinh khủng đánh úp về phía yết hầu của Cam Trì.
Nó như một ngọn núi, sát khí lạnh lùng nhào tới!
Sắc mặt của Cam Trì đọng lại, con ngươi đột nhiên co rút, chỉ cảm thấy đã bị một cổ sát khí phô thiên cái địa bao phủ, mặc dù cái trảo này xuất hiện quá đột ngột, nhưng hắn theo bản năng thúc dục hắn lập tức nhanh chóng thối lui về phía sau.
Nhưng vẫn là đã muộn, bàn tay kia đảo qua, năm vết thương liền xuất hiện ở trên cổ của hắn, máu tươi ào ào phun ra, trong nháy mắt liền nhiễm đỏ cổ áo của hắn.
Biến cố sinh ra quá nhanh, không có bất kỳ đoán trước!
Đám người Mã Vĩ trong phòng giam, cùng với hai gã Linh Hồ Tộc khác đều sợ ngây người, cũng không có ngờ tới Lăng Tu đang vùi đầu vẫn không nhúc nhích sẽ ra tay tập kích Cam Trì, hơn nữa còn dứt khoát trực tiếp như vậy, không có bất kỳ chút xinh đẹp nào, thẳng đến khi yết hầu Cam Trì bị một kích trí mạng.
"Tập kích người Linh Hồ Tộc, tên này điên rồi sao?"
Đám người Mã Vĩ trợn to hai mắt, nghi hoặc đối với những gì Lăng Tu làm, phải biết rằng, thân phận của bọn họ là tù nhân của Linh Hồ Tộc, công kích người Linh Hồ Tộc, tất nhiên sẽ bị trọng tội a.
Cam Trì ngồi dưới đất, thở dốc từng hơi, chưa tỉnh hồn lại, cảm giác đau rát trên cổ để cho hắn cảm thấy sợ hãi, ở thời khắc Lăng Tu công kích hắn, hắn như thấy được Thi Sơn biển máu, ác linh gào thét, một cảnh tượng Địa Ngục trần gian.
Tại sao có thể như vậy?
Tim nhẩy lien hồi, thẳng đến khi hai gã đồng bạn chạy tới nâng hắn lên, hắn mới như mới tỉnh lại từ trong mộng lấy lại bình tĩnh, sau đó là phẫn nộ.
Hai mắt trừng trừng, đằng đằng sát khí hướng Lăng Tu quát: "Tiểu tử, ngươi lại ~ có dũng khí ~ tập ~ kích ta!"
Một chữ một cái, đều là nghiến răng nghiến lợi, như là hận không thể ăn sống Lăng Tu.
Lăng Tu chậm rãi đứng lên, đầu vẫn cúi xuống, quỷ dị, âm trầm.
"Vô luận là cái thế giới nào, đạo lý cá lớn nuốt cá bé đều sẽ mãi mãi không thay đổi, các ngươi mạnh hơn ta, ta chỉ có thể chịu ủy khuất, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng bây giờ ta mạnh hơn các ngươi, như vậy, ta muốn ngươi chết, các ngươi phải chết!"
Khi hắn đứng lên, giống như là một cái đầu ma quỷ đã tránh thoát trói buộc gông cùm xiềng xích, khí tức kinh khủng dùng thân thể hắn làm trung tâm lan ra bốn phía, mênh mông cuồn cuộn.