Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Cái chân mang khí tức bén nhọn đang càng ngày càng lớn ở trong con ngươi của Cam Trì.
"PHỐC ~ "
Máu loãng bắn toé, cả cái đầu bay ra khỏi cái cổ, đúng như một cái quả cầu da xoay tròn bay vụt đi ra ngoài, rớt ở trên mặt đất, "Oành Oành Oành" tiếp tục lăn ra một khoảng cách mới dừng lại.
Mã Vĩ cùng hết thảy mọi người trong nhà giam thấy được một màn như vậy thì sợ đến sắc mặt ảm đạm, một cước đá bay đầu của người ta, đây là cái lực lượng gì a, Mã Vĩ càng kinh hãi đảm chiến, linh hồn đều đang run sợ.
Thủ đoạn độc ác! Trừng mắt tất báo!
Đây là đánh giá của hắn đối với Lăng Tu, hắn vì lựa chọn của mình mà cảm thấy vạn phần may mắn, nếu như không phải vì đã quỳ xuống dập đầu, hắn xác định bây giờ mình cũng đã bị giết chết.
Giờ này khắc này, Lăng Tu giống như là một tử thần vậy, để cho hắn cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Đạm mạc liếc nhìn thi thể Cam Trì đang phun máu từ cổ, Lăng Tu xoay người, đi vào sâu trong nhà giam.
Tất cả nhân loại trong nhà giam yên tĩnh như chết, có thể nghe được cả tiếng châm rơi, chỉ có tiếng bước chân thanh thúy quỷ dị của Lăng Tu đang quanh quẩn trong không gian. Hắn tựa như người tản bộ trên sân vắng, đi qua từng cái nhà tù một, tìm kiếm thân ảnh Khương Hạo Tuấn và Phong lão đầu.
Mặt không chút thay đổi, thần tình lạnh lùng!
Linh Hồ Tộc bên ngoài nhà giam cảm giác thấy có gì đó không thích hợp, lúc này mới xông vào, đợi thấy thi thể ba người Cam Trì trên mặt đất, đầu Cam Trì còn chuyển nhà thì giật mình, người không còn chút máu, ngay sau đó ánh mắt liền khóa thân ảnh Lăng Tu đang tự do đi lại trong nhà giam.
Là hắn, là cái tên gia hỏa có thực lực không phân cao thấp của Man Ngưu!
Hắn chạy ra ngoài như thế nào, đám người Cam Trì bị giết chết thế nào?
Lúc này có một đám Linh Hồ Tộc đi vào đều nhất tề biến sắc, lập tức đưa tay giơ nỗ lên, nhắm vào Lăng Tu.
"Giơ tay lên, ôm đầu ngồi xổm xuống!" Người cầm đầu lớn tiếng quát khiến, giọng nói lộ ra cực kỳ lo lắng cùng bức thiết.
Lăng Tu lại như không nghe thấy gì, cắm hai tay ở trong túi quần, không coi ai ra gì tiếp tục tìm kiếm Khương Hạo Tuấn và Phong lão đầu, tựa hồ có chút không nhịn được, ngừng lại, hướng phía hành lang u lãnh hô: "Khương Hạo Tuấn, Phong lão đầu, các ngươi ở nơi nào?"
Trong thanh âm lộ ra lực lượng kinh sợ tâm thần nào đó, làm người ta run sợ.
Không có trả lời, những lời này như cơn lốc cuốn đi qua hanh lang, nhưng lại không nửa điểm hồi âm.
"Ta nói ngươi giơ tay lên ngồi xổm xuống ngươi không nghe thấy sao? Ngồi xuống!" Tên Linh Hồ Tộc kia lại ra lệnh với Lăng lần nữa.
Lăng Tu chỉ xem họn họ như không khí, bởi vì không có được Khương Hạo Tuấn và Phong lão đầu đáp mà bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi vào sâu hơn.
Linh Hồ Tộc này không thể kiềm được, vẻ mặt phát lạnh, lớn tiếng nói: "Nhân loại ghê tởm, đây là ngươi gieo gió gặt bão, bắn tên! ! !"
Hắn ra lệnh một tiếng, năm Linh Hồ Tộc còn lại nhất tề bóp cò súng.
"Hưu hưu hưu ~ "
Sáu mũi tên giống như sao rơi xẹt qua trời cao, mang ra uy thế xé rách không gian nhanh chóng phóng tới hướng Lăng Tu, mũi tên lạnh như băng toát ra hàn quang lợi hại, như là răng nọc của rắn cạp nong vậy để cho người ta không tự kìm hãm được mà rùng mình.
Nhưng ở lúc này, Lăng Tu rút tay đặt ở trong túi quần ra, chợt vung về phía sau.
"Rống ~ "
Ý niệm lực cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt, giống một cái đầu dã thú gào thét rung trời, thanh âm cuồn cuộn, rung động màng tai, không gian xuất hiện hình ảnh vặn vẹo.
Những vũi tên vốn đang bay về hướng Lăng Tu đã thay đổi một trăm tám mươi độ, lại dùng tốc độ gấp đôi bắn ngược trở về, như thiểm điện, như hàn mang.
"PHỐC PHỐC PHỐC ~" thoáng cái liền xuyên qua sáu thân thể gã Linh Hồ Tộc.
Nhìn nơi ngực bị chính mũi tên của bản thân bắn uyên ra một lỗ máu, sáu gã Linh Hồ Tộc trợn to hai mắt, mặt lộ vẻ vẻ khó tin, thân thể ngã về phía sau ngã vào trong vũng máu, hai mắt trừng trừng, đến chết cũng nghĩ không thông vì sao tên bắn ra rồi lại bay ngược trở về bắn về phía bọn họ.
Tê ~
Không khí toàn bộ nhà giam phảng phất như đọng lại, hết thảy mọi người nhìn thấy một màn này đều ngây người như phỗng giật mình ở tại chỗ, khua tay một cái liền ngăn cản mũi tên nhọn bay tới rồi còn đánh trở lại, đây là cái năng lực gì? Pháp thuật sao?
Lăng Tu nhíu nhíu mày, hắn không nghĩ tới ý niệm lực lại được hắn kích phát ra một cách vô ý như vậy. Không có quá nhiều kinh ngạc cùng vô cùng kinh ngạc, xoay người, tiếp tục tìm kiếm Khương Hạo Tuấn và Phong lão đầu.
Hắn chưa bao giờ cho là mình là một người tốt, bắt đầu từ Nguyên Thế Giới, hắn liền vì chấp nhất trong lòng mình mà hăm hở tiến lên, bất luận cái gì ngăn trở hắn đều trở thành vong hồn dưới chân hắn. Ấn tượng lúc ban đầu đối với Linh Hồ Tộc khi nhìn thấy hai thiếu nữ Linh Hồ Tộc nhận hết chà đạp của đám hải tặc, lúc đó hắn cảm thấy đồng tình.
Nhưng cũng không đại biểu có thể bao dung tất cả!
Khi Cam Trì cầm roi quật hắn, khi trưởng lão Linh Hồ Tộc cao cao tại thượng hưởng thụ quá trình hắn chém giết với Man Ngưu thì, đồng tình của hắn đối với Linh Hồ Tộc liền tiêu tan thành mây khói, mặc kệ nhân loại ngược đãi Linh Hồ Tộc thế nào, không cần biết Linh Hồ Tộc hận nhân loại đến sâu tận xương tủy, nhưng hắn chỉ biết là, Linh Hồ Tộc tàn nhẫn vô tình đối với hắn.
Bất luận cái gì quấy rầy hắn, ngăn cản hắn, thậm chí là người Linh Hồ Tộc công kích hắn, hắn cũng sẽ không có chút lưu tình nào, sẽ gạt bỏ liền, tất cả các thứ khác đều trở lên vô nghĩa!
Mã Vĩ ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Lăng Tu, sợ hãi thật sâu, thân thể đã không nhịn được mà run rẩy kịch liệt. Hắn bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, đối phương dường như không thuộc về thế giới này, hoặc là nói, thế giới này căn bản không ở trong mắt hắn.
Lúc này, Lăng Tu vừa lúc đi tới bên ngoài nhà tù Man Ngưu...
Trong phòng giam mờ tối ẩm ướt, Man Ngưu đang quên mình gặm cá, cũng là ăn sống, miệng đều là máu, nhà tù của hắn vừa lúc ở trong khúc quanh, tuy rằng nghe được bên ngoài có động tĩnh, nhưng hắn vẫn luôn tự phụ, cảm thấy cho dù là Thiên Vương lão tử tới rồi cũng không uy hiếp được hắn, cho nên liền an tâm gặm cá.
Khi cảm giác được bên ngoài có một ánh mắt lạnh như băng nhìn trên người hắn, lúc này liền ngẩng đầu lên, hét lớn hỏi: "Người nào?"
Thanh âm tục tằng, trầm trọng, như là một đầu dã thú gầm gừ.
Khi thấy rõ là Lăng Tu thì, đầu tiên là ngẩn người, lập tức liền bỏ qua con cá đang ăn đứng lên, đưa tay lau miệng, lộ ra hai hàng răng đầy dơ bẩn, cười gằn nói: "Thằng nhãi con, thì ra là ngươi a, động tĩnh vừa rồi là ngươi làm ra? Xem ra ngươi muốn vượt ngục a, vậy thì thật là tốt, ta đi ra làm thịt ngươi, Linh Hồ Tộc chẳng những sẽ không trách cứ ta, nhất định sẽ nhiều thưởng cho ta thêm mấy con cá, nói không chừng còn có thể thưởng mấy nữ nhân Linh Hồ Tộc cho ta, hắc hắc hắc..."
Năng lực trị bệnh của Linh Hồ Tộc quả thật rất tốt, khí tức trên người Man Ngưu đang không ngừng kéo lên, sát ý cuộn trào mãnh liệt, nắm tay cũng bị nắm chặt rung động không ngừng, lực lượng đáng sợ đang bắt dầu tù lại.