Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Thấy Mã Vĩ đã không kịp chờ đợi mà chạy tới xum xoe, hơn mười người khác cùng chung phòng giam với Mã Vĩ cũng chạy đến rất nhanh, giúp đỡ tìm kiếm Khương Hạo Tuấn và Phong lão đầu, rốt cục ở bên trong một nhà tù, phát hiện thân ảnh của bọn họ.
Mặt mũi Khương Hạo Tuấn bầm dập, vết thương trải rộng toàn thân, khí tức yếu ớt, thương thế rất nặng.
Lăng Tu tung một cước đá cánh cửa ra, xông lên, nâng Khương Hạo Tuấn chỉ còn một hơi thở lên.
"Tu... Tu ca..." Khương Hạo Tuấn nỗ lực lộ ra một cái dáng tươi cười.
Ánh mắt Lăng Tu liếc mắt nhìn hơn mười tên ở bên trong nhà giam này nói: "Bọn họ làm?"
Khương Hạo Tuấn gật đầu, may mắn sống sót đi ra từ trong Hải Long phong tới nay, thực lực của hắn cũng đã không còn, đúng là như hổ xuống đồng bằng bị cho khính vậy, thương thế của hắn chuyển biến xấu đến một cái trạng thái cực kỳ hỏng bét.
Khi được xác nhận, một cổ sát khí lạnh như băng trào ra mãnh liệt từ trên người Lăng Tu, giống hóa thân thành một u linh, lao tới chỗ hơn mười tên này đang đứng.
"Phác thông ~ phác thông ~ "
Hơn mười tên kia toát mồ hôi lạnh như mưa, sợ đến quỵ trên đất, không ngừng dập đầu với Lăng Tu.
"Tha mạng a, chúng ta... Chúng ta không biết hắn là bằng hữu của ngươi!"
"Tha cho ta một mạng, chúng ta không dám nữa!"
"Xin lỗi, xin lỗi a!"
Kêu như gọi cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, Lăng Tu tàn nhẫn sát phạt thì bọn họ mới vừa tận mắt nhìn thấy, để cho bọn họ cảm thấy linh hồn như bị phong kín lại.
Lăng Tu nâng Khương Hạo Tuấn lên, đi tới trước mặt bọn họ, nhìn thoáng qua mặt đất, chỉ thấy vài bãi dịch thể hôi thối đã tràn ra, có ba tên bị hắn dọa sợ đến tè ra quần.
Ánh mắt đạm mạc đảo qua trên người bọn họ: "Ta chỉ nói một lần, các ngươi nghe kỹ!"
"Đúng đúng đúng, ngài có lời gì xin cứ việc phân phó." Đám này nặn ra nụ cười nịnh nọt nhìn rất khó coi.
Lăng Tu chỉ chỉ đại đao trên mặt đất cách đó không xa, tựa như một phán quan vô tình, nói: "Chính các ngươi suy nghĩ rõ ràng, thời điểm đánh vị huynh đệ của, là dùng cái tay nào, hoặc là chân nào... Nghĩ rõ ràng sau đó liền cầm cây đao kia lên, cắt cái tay chân đó xuống, thành thật làm theo lời ta nói, vậy ta có thể tha các ngươi một con đường sống."
Chữ chữ rõ ràng, nói với hơn mười tên này, hắn giống như là một cái đồ tể ưu nhã, đáng sợ đến cực điểm.
Nghe lời ấy, hơn mười người đều biến sắc.
Không chỉ nói bọn họ, chính là đám người Mã Vĩ đứng bên ngoài cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy, trực tiếp ép người khác cầm đao chém đứt tay chân, thủ đoạn hung tàn như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, để cho hàm răng người ta cũng không nhịn được mà run lên.
"Ta đếm tới ba, các ngươi không ai đi làm, ta liền làm giúp các ngươi thiết, bất quá ta nhắc nhở các ngươi trước, nếu như ta đến làm, thì không phải là cắt tay cắt chân đơn giản như vậy." mặt Lăng Tu không thay đổi nói.
Hơn mười tên mặt xám như tro tàn, hô hấp trở nên gấp, đại đao cách đó không xa, phảng phất như Ác Ma đang nhe rang cười vậy, làm cho lòng người ta lạnh băng.
"ba..."
"hai..."
"Không, ta không muốn chết, ta không muốn chết a, người cứu mạng! ! !"
Khi Lăng Tu đếm ngược, một tên sợ đến tè ra quần rốt cục không nhịn được, điên cuồng kêu to đứng dậy liền phóng đi ra bên ngoài nhà tù.
Lăng Tu tuy rằng đang nâng Khương Hạo Tuấn, nhưng tốc độ vẫn nhanh như trước, cước bộ vẽ ra từng đạo tàn ảnh, chặn hắn lại ở trong một sát na, sau đó bàn tay vung một cái, níu lấy cổ áo của hắn.
"Thế nào, nhát gan như vậy? Còn muốn chạy trốn? Đây là giác ngộ của một hải tặc nên có sao?" Lăng Tu lộ ra một nụ cười âm lãnh, chê cười nhìn hắn.
Nam tử giùng giằng hai chân ở giữa không trung, không ngừng kêu khóc: "Van cầu ngươi... Bỏ qua cho ta đi, ta là người nhát gan, ta vô dụng, ta sai rồi, ta không dám nữa, van cầu ngươi thả ta!"
Lăng Tu cười nhạt: "Ngươi là người nhát gan? Vậy sao lúc đánh bằng hữu của ta lại dũng mãnh như vậy?"
"Ta... Ta..."
Nam tử còn muốn nói cái gì nữa, thân thể cũng đã bị Lăng Tu vung lên, tạo ra một đường vòng cung hung hãn, đụng đầu vào vách tường nhà tù kiên cố trên.
"PHỐC ~ "
Đầu vỡ tan, óc màu trắng bắn toé ra, rơi khắp nơi, máu tươi nóng hổi cũng văng đầy tường, tên này không kịp kêu rên một tiếng thì đạ chết đi.
Nhưng tên còn lại thấy được đều nhũn ra, giơ tay lên liền diệt một cái tính mệnh, dù cho bọn họ là hải tặc, nhưng bọn họ vẫn biết sợ hãi!
Lăng Tu không có bất kỳ cảm giác gì, đã giết chóc quá nhiều, khi sát niệm chân chính thức tỉnh, từng cái sinh mệnh đối với hắn mà nói nó giống như chuyện vặt vãnh bình thường vậy, ánh mắt lạnh như băng lại lần nữa quét về phía bọn họ, rồi đếm: "Một..."
"Ta cắt!"
Một tên bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt đỏ lên thành gan lợn sắc, giống như là bị bệnh vậyu, điên cuồng khàn khàn hô, "Đừng giết ta, tự ta chém, tay phải của ta đánh mặt bằng hữu ngài, những thứ khác đều là bọn họ đánh."
Hắn giơ tay phải của mình hoảng sợ la hét, hi vọng Lăng Tu tin tưởng hắn.
Lăng Tu không một lời, liếc về phía đại đao, để cho hắn tự giác một chút.
Hai mắt tên kia tràn đầy tơ máu, tựu như mình đang chuẩn bị lên pháp trường vậy, sau đó nhặt cây đao lên.
Đại đao trong tay hắn như là một tòa núi lớn trầm trọng, lưỡi dao nhẹ nhàng khoác lên trên cổ tay, liền có thể cảm thụ được lưỡi đao rất sắc bén, thân thể của hắn run rẩy, nội tâm rơi vào thống khổ và tuyệt vọng.
"Thế nào, còn cần ta hỗ trợ?"
Lăng Tu dường như một Ác Ma vậy, thanh âm của Lăng Tu vang lên từ phía sau.
Trong đầu tên này hiện lên hình ảnh vừa rồi cái tên kia bị đánh vỡ đầu, vì vậy liền như phát điên, cắn răng, sau đó hét lớn một tiếng giơ tay chém xuống.
"A ~ "
Nương theo một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, một cái tay phải rơi trên mặt đất, năm ngón tay còn đang giật giật vài cái, cổ tay của hắn phun máu máu tươi như mưa.
Cũng không biết bởi vì đau nhức hay là vì cái gì, Hai mắt khẽ đảo, trực tiếp ngã xuống hôn mê.
Bên ngoài đám người Mã Vĩ thấy mà rợn cả tóc gáy, thân thể không nhịn được mà run lên.
Lăng Tu cũng không có quản tên này nữa, mà là hướng phía đám người còn dư lại, lạnh lùng nói: "Kế tiếp!"
Thanh âm băng lãnh, như là đến từ Cửu U Địa Ngục.
...
Bên ngoài Nhà giam, Lãnh Đồng đang suất lĩnh một đại đội Linh Hồ Tộc chạy tới.
Tiếng kêu rên thê lương giống ai khóc đó dđang khóc, lộ ra cảm giác không cam lòng cùng sợ hãi tru lên liên tục, để cho những Linh Hồ Tộc này nghe thấy mà run.
"Lãnh Đồng ca, đây rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, ta chưa bao giờ nghe qua tiếng kêu thảm thiết như vậy a!" Một người Linh Hồ Tộc run lập cập.
Lãnh Đồng mặt trầm như nước, ở sâu trong nội tâm có một dự cảm bất hảo, buổi tối ở nhà giam thì đúng là sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết, là Cam Trì cố ý dụ cho nhân loại tự giết lẫn nhau mà tạo ra, nhưng thê thảm như ngày hôm nay thì vẫn còn là lần đầu, làm đáy lòng hắn thật là lo lang71.
Lẽ nào nhà giam đã xảy ra chuyện?