Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 789 - Chương 790: Chạy Trốn Hỗn Loạn

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 790: Chạy trốn hỗn loạn

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Ngũ tạng lục phủ kịch chấn, phảng phất như trong nháy mắt bị một cổ lực lượng cường đại đè ép vào cùng nhau, một vị ngọt nảy lên yết hầu, miệng Lăng Tu khẽ nhếch, khóe miệng liền tràn ra một vết máu đỏ tươi, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Đồng, cặp mắt giống như là ưng tìm kiếm con mồi trong đêm đen, sắc bén như đao phong.

Lãnh Đồng kinh ngạc một trận, mặc dù hắn đang ở trạng thái bán thú hóa, nhưng uy lực một chưởng này lại không thể khinh thường, Man Ngưu đã từng bị hắn dùng một chiêu này đánh ngất, tên trước mắt này cũng có thực lực sàn sàn như Man Ngưu, nhưng giờ này khắc này thực lực đã sinh biến hóa về chất.

Đã phát sinh chuyện gì?

Chẳng lẽ bởi vì đêm tối hay sao, một khi đến buổi tối nhân loại sẽ thực lực đại tăng?

"Ngươi là người nào?" Lãnh Đồng lạnh giọng hỏi, thực lực của Lăng Tu biến hóa để cho hắn cảm thấy rất nghi hoặc.

"Chỉ đi ngang qua!" Lăng Tu chậm rãi đứng lên, giơ tay lên lau vết máu ở khóe miệng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị.

"Đi ngang qua mà lại giết ta mười mấy tộc nhân của ta, ngươi cảm thấy ta sẽ tin?" Mắt của Lãnh Đồng phát hàn.

Lăng Tu lắc đầu, nhàn nhạt cười nói: "Ngươi tin cùng được không tin cũng được, không trọng yếu!"

"Phải không? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?" khí tức trên người Lãnh Đồng tăng vọt.

Một loại uy áp khó có thể hình dung lấy hắn làm trung tâm lan ra bốn phía, mọi người chỉ cảm thấy ngực bị đè ép bởi một tảng đá lớn, trầm muộn không thở nổi.

Bạo rống một tiếng như sấm rền, vẻ mặt chợt hóa dữ tợn, bắn ra huyết quang, sát ý lưu chuyển, trong lúc Lãnh Đồng lao đi, lấy xuống một cây lan can sắt từ bên cạnh nhà giam.

Hai tròng mắt đỏ thắm, khí tức dã thú tản ra bao phủ toàn bộ không gian!

Mạnh mẽ, hùng hậu, dũng mãnh, điên cuồng, thế tiến công hết sức cuồng dã.

Lăng Tu khẽ nhấn đầu ngón chân vào mặt đất, lực lượng bắn ra, mạnh mẽ khiến cho bản thân rút lui thật nhanh.

"Ầm ~ "

Lan can sắt xoẹt qua bờ vai của hắn rơi xuống đất, lực đánh vào mãnh liệt làm mặt đất run rẩy, vô số bụi bặm, đá vụn bắn lên không trung.

Phần khí tức mạnh mẽ này, làm da đầu người ta cảm thấy tê dại, Lăng Tu hiểu rõ một kích này ẩn chứa lực phá hoại như thế nào, sau khi rơi xuống đất, thì lại như linh hầu nhẩy về phía sau một chút tránh đi.

"Nhân loại đáng chết!"

Lãnh Đồng tiếp tục tập sát tới, lan can sắt trong tay vũ động vẽ ra từng đường vòng cung hung hãn.

Lăng Tu khẽ nhíu mày, mặt không chút thay đổi, đưa tay cũng lấy ra một cây lan can sắt từ nhà giam bên cạnh, cấp bách hoa động, tinh chuẩn chặn lại.

"Thương ~ "

Hai cây lan can sắt giao phong với nhau, Hỏa Tinh bắn toé, phát ra một tiếng chấn điếc lỗ tai, như là một cái chuông lớn, nện ở trong linh hồn mọi người, làm thần hồn người ta run rẩy dữ dội.

Lực lượng phát ra, làm Lăng Tu bay đi giống như một quả đạn pháo, hung hăng đập về phía một gian, kết cấu bê tông đổ nát như như là công trình bã đậu.

"Oành ~ "

Nhà tù nổ tung như bị một quả bom uy lực to lớn nổ thành một bãi phế tích, vô số gạch đá bắn ra, quần áo tả tơi, trên người Lăng Tu trải rộng vết thương. Một giây kế tiếp, lại tiếp tục lao lên, hai tay vũ động, điên cuồng trùng kích, giống như một cơn lốc, gắt gao dây dưa cùng Lãnh Đồng.

Lãnh Đồng tuy rằng lui về phía sau, nhưng cũng không có chút yếu thế nào, lan can sắt bị cong thì liền vứt bỏ, lại dùng lợi trảo tiếp tục tiến hành đối kháng.

"Ách a ~ "

Như dã thú gào thét, thân thể Lãnh Đồng đột nhiên ngừng lại, hai con mắt bắn ra hàn quang màu đỏ tươi, hai tay vung lên như điện mang, gắng gượng ngăn chặn thế tiến công của Lăng Tu, tiện đà lao tới, khắp bầu trời đều là ánh chưởng, hung hăng quay cuồng như gió lốc vậy.

Hai người đồng thời đánh về phía nhà tù, nhà tù này sụp đổ, ngói cùng bụi bặm rơi lả tả, người bị giam bên trong kêu gào thê thảm rồi bị chôn sống, chỉ có Lăng Tu và Lãnh Đồng, tê khiếu đụng nhau kịch liệt, tứ chi va chạm với cường độ cao nhất...

Bất kể là người Linh Hồ Tộc hay là đám người Mã Vĩ, đều thấy nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó sống lưng phun ra hàn khí, bản thân Lãnh Đồng mạnh mẻ như vậy thì còn có thể lý giải, dù sao hắn cũng đã bán thú hóa, nhưng cái tên kia đã xảy ra chuyện gì, thân thể cường đại như nham thạch!

"Đệt con mẹ nó, nhìn xem tình huống này, thực lực của lăng tiểu tử vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bằng không sẽ trực tiếp giết cái vượng bát đản kia trong nháy mắt."

Phong lão đầu lão hiện lên vẻ ngưng trọng, "Chúng ta nên thừa dịp hắn kéo vượng bát đản này mà trốn đi, bằng không tất cả mọi người sẽ phải chết ở chỗ này."

"Chúng ta trốn trước, đại ca có trách chúng ta hay không?" Mã Vĩ thấp thỏm nói.

"Trách cái cầu!"

Phong lão đầu cầm cái tẩu gõ đầu của hắn một cái, "Lão đầu sinh hoạt cùng với hắn cũng một đoạn thời gian dài rồi, quá hiểu đối với tính tình của hắn, nếu không phải vì chiến đấu quá mức kịch liệt để cho hắn không rảnh phân thần, hắn nhất định sẽ bảo chúng ta rút lui trước, đừng kéo chân sau của hắn."

Khương Hạo Tuấn tán đồng khẽ gật đầu, dùng thể trạng của hắn bây giờ mà nói, cũng hoàn toàn không thể giúp Lăng Tu cái gì, rời đi là lựa chọn tốt nhất.

"Nhưng ở cửa nhà giam có rất nhiều Linh Hồ Tộc, chúng ta chạy đi thế nào?" Một người hoảng sợ nói.

"Đệt con mẹ nó, đương nhiên là lao ra, các ngươi đều bị ngu rồi sao, quên mình là một hải tặc rồi sao?" Phong lão đầu thổi râu mép trừng mắt quát lên.

"Tốt, ta mở ra đường!"

Mã Vĩ là đầu tàu gương mẫu, trong đoàn người ở đây, thực lực của hắn là mạnh nhất, khi nhìn thấy có hi vọng sống rời khỏi linh đảo thì tất nhiên là sẽ nhiệt tình nhất rồi.

"Mang theo chúng ta!"

"Xin hãy đem theo chúng ta đi cùng được không?."

Những người khác trong nhà tù đều lên tiếng khẩn cầu, bọn họ cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, bởi vì Lăng Tu và Lãnh Đồng giống như là hai đầu dã thú nổi điên, tùy ý phá hư nhà giam quanh mình, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị chôn sống, chỉ có kẻ ngu si mới không nắm bắt cơ hội này chạy trốn để.

Mã Vĩ nhìn về phía Phong lão đầu, tìm kiếm ý kiến của hắn.

"Ngươi xem cái cầu a, đều thả bọn họ ra, nhiều người cùng nhau xông ra ngoài, lão đầu cũng không tin Linh Hồ Tộc có thể đở nổi." Phong lão đầu mắng.

"Đúng"

Mã Vĩ dẫn dắt những người khác lao ra.

Lần này, toàn bộ nhà giam liền hỗn loạn.

Trăm người cao giọng hò hét phóng đi ra bên ngoài, giống như là một dòng nước lũ, nghiền ép hết thảy. Tuy rằng cửa nhà giam có một đại đội Linh Hồ Tộc, nhưng khi bị bọn hắn trùng kích thì sụp đổ rất nhanh, lại không thể nào ngăn cản.

"Ghê tởm!" Nhận thấy được thủ hạ của mình đang tan rã, Lãnh Đồng giận tím mặt.

"Rống ~ "

Một tiếng gào thét rung động bầu trời đêm, hắn hoàn toàn hóa thân thành một còn cáo đen cao ba trượng.

Lông đen như là cương châm bén nhọn, răng nanh nhọn hoắt, con ngươi màu đỏ tươi, uy thế lành lạnh lan về bốn phía.

Lăng Tu căn bản không thể nào ngăn nổi cỗ khí tức cuồng dã này, như bị đầu tàu đụng phải, thân thể bay vụt ra ngoài, "Oành Oành Oành" liên tục xuyên qua bốn năm nhà giam, cuối cùng bị một đám gạch đá chôn vùi.

"Đi tìm chết đi!"

Khàn khàn, như là thanh tâm của Thiên Phạt truyền ra từ trong miệng con hồ ly đen này, nó nâng móng to lớn lên, vỗ một trảo về phía Lăng Tu đang bị vùi lấp trong đống gạch đá.

"Ầm ~ "

Thế như sấm sét, trầm trọng như sơn nhạc, đại địa run rẩy dữ dội, một cái hố to có đường kính ước chừng bốn thước xuất hiện, bụi bặm quay cuồng, bốn phía hố to trải rộng vết nứt dữ tợn.

Toàn bộ nhà giam, bị phá hư thành phế tích.

 

 

Bình Luận (0)
Comment