Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Khi tên này vừa dứt lời, Lăng Tu đã xuất thủ, thân hình lướt tới trước mặt hắn trong sát na, dùng chân trái làm trục, thân thể cường thế xoay tròn, chân phải đá vào huyệt Thái Dương của hắn.
"A ~ "
Kèm theo một tiếng hét thảm, nam tử kia hung hăng bay ra ngoài, "PHỐC" một tiếng đụng vào một gốc cây đại thụ, nhất thời óc bắn toé, cả người như một cọng bún mềm trượt xuống mặt đất rồi không còn động tĩnh gì.
Tê ~
Mắt thấy một màn này, mọi người không tự chủ được mà rùng mình, câm như hến, cũng không nghĩ tới Lăng Tu lại đột nhiên ra tay giết người, chẳng lẽ là bởi vì người kia nói lời gì không nên nói sao?
Nghĩ đến đây, liền vội ngậm miệng, rất sợ vì nói cái gì đó mà đưa tới họa sát thân.
"Khụ khụ..."
Phong lão đầu ho khan vài tiếng, phục hồi lại tinh thần, vì củng cố địa vị lãnh đạo, hắn liền giả vờ vuốt chòm râu, đại nghĩa lẫm nhiên nói, "Ngay cả thiếu nữ Linh Hồ Tộc đáng yêu như vậy mà cũng giám cưỡng gian và thiên đao vạn quả nàng, tên kia thật sự là thật không có nhân tính, đáng chết! Mặt khác, hãy nhớ kỹ tên của chúng ta, 'Hải tặc Mắt Đỏ', ta là thuyền trưởng, hai người bọn họ là thuyền viên, hoan nghênh các vị báo danh gia nhập."
Lăng Tu hoàn toàn không có tâm tư nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, mặt không chút thay đổi, trực tiếp bước tới hướng Dao Linh Ngọc, một cái ánh mắt đầy lệ mang, liền để cho hai người đang kéo Dao Linh Ngọc buông lỏng tay ra.
Dao Linh Ngọc ngơ ngẩn nhìn người đàn ông này, thời điểm ban ngày thì mang dáng dấp có bệnh, đến buổi tối thì khí chất sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, ánh mắt đặc biệt kia, thâm thúy, u tĩnh, còn lộ ra một cổ quang mang lăng nhân.
Là cùng một người?
Nàng không thể tin được hai người này là cùng một người.
"Dao Linh Ngọc tiểu thư, có thể giúp ta một chuyện không?" Lăng Tu nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Dao Linh Ngọc không biết làm sao, hai tay bất an bóp nhẹ tốt hồi lâu sau đó mới gật đầu.
Lăng Tu quay đầu nhìn về phía Khương Hạo Tuấn: "Dùng năng lực trị thương của người, chữa vết thương trên người hắn giúp ta."
"Ân, tốt!"
Dao Linh Ngọc đáp ứng một tiếng, xoay người đi tới Khương Hạo Tuấn đang dựa lưng vào một cây đại thụ nghỉ ngơi, bàn tay trắng noãn đặt ở trên người Khương Hạo Tuấn, một cổ lục quang nhu hòa liền tự lòng bàn tay nàng truyền ra, bao phủ toàn thân Khương Hạo Tuấn, chữa trị vết thương trên người Khương Hạo Tuấn.
Lăng Tu thấy được thì thất thần một trận, thiếu nữ Linh Hồ Tộc này có năng lực không khác gì Đường Tiểu Mạt, thậm chí ngay cả nhãn thần cũng giống nhau như vậy, hồn nhiên ngây thơ, trong suốt không hề có một chút tạp chất.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, sao lốm đốm đầy trời, suy nghĩ của hắn đã xuyên thấu qua khoảng cách không gian xa xôi, đi tới Huyễn Thành, phảng phất như thấy được Đường Tiểu Mạt đang đứng ở cửa sổ, nâng hai má ngước nhìn bầu trời đêm. Rời đi lâu như vậy, hắn đột nhiên phát hiện mình rất nhớ nàng, hận không thể liền xuất hiện ở bên người nàng, ôm nàng vào trong ngực.
"Vù vù ~ "
Một đợt gió lạnh bỗng nhiên thổi lại đây, để cho suy nghĩ của hắn thoáng cái trở về tới hiện tại.
"Trời ạ, đó là cái quỷ gì vậy?"
"Sao lại càng ngày càng nhiều, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy a!"
"Mắt, đó là vô số mắt quái vật, chúng ta... Chúng ta bị quái vật bao vây."
Từng tiếng hoảng sợ vang lên ở trong đám người, bầu không khí kinh khủng tràn ngập không gian.
Lăng Tu định nhãn vừa nhìn, bốn phía trong bóng tối đúng là giống ngọn đèn màu đỏ quỷ dị, rậm rạp, căn bản là đếm không hết, giống một ánh mắt của huyết biên bức, coi như là hắn, cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
"Thiên hồ dạ hành, là... Là La di!"
Đôi mắt của Dao Linh Ngọc đang rung động kịch liệt, bởi vì nàng biết chỗ đáng sợ của một chiêu này, thế nhưng nàng lại không dám tin tưởng Kỉ La sẽ làm trái với tổ huấn của Linh Hồ Tộc, chuẩn bị đại khai sát giới đối với những nhân loại trốn đi này.
"Cái gì là thiên hồ dạ hành, tiểu cô nương, ngươi nói với lão đầu ta cái, đây là năng lực của Linh Hồ Tộc các ngươi hả?" Phong lão đầu nhanh chóng đứng ở bên cạnh Dao Linh Ngọc, cấp thiết dò hỏi.
"Đúng, nó là năng lực của La di, hóa thân thành thiên hồ!" Dao Linh Ngọc kinh ngạc nói, không hề có bất kỳ chút tâm cơ nào.
"Năng lực Như vậy có uy lực như thế nào?" Phong lão đầu cảnh giác nhìn bốn phía, lông tơ cả người cũng không chịu nổi mà dựng thẳng lên.
"Rất... Mạnh..."
Dao Linh Ngọc như là mất đi linh hồn của mình chất phác trả lời, sát ý trong không gian bỗng nhiên trở nên lành lạnh hẳn lên, nàng như là tỉnh lại từ ở trong mộng mới vậy lạc giọng lực kiệt la hét một tiếng, "La di đừng!"
Nhưng ở lúc này, hồ ly màu lao đi như thiểm điện, mang theo khí tức âm lãnh quỷ dị lao thẳng tới mọi người. Tiếng thét bén nhọn như ác quỷ tru lên, làm màng nhĩ của người ta đau đớn!
"A a a ~ "
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, mọi người ngã nhào xuống đất, yết hầu lại như bị thiểm điện cắn đứt, máu tươi nóng hổi tuôn ra, mùi máu tươi nồng nặc bao phủ toàn bộ không gian.
Lăng Tu đang chuẩn bị cứu một người sắp bị hồ ly cắn yết hầu thì, bỗng dưng một cổ lãnh ý kéo tới, quay đầu nhìn lại, một con hồ ly màu trắng giống một đạo điện quang đang lao tới hướng hắn.
Năm ngón tay hắn co lại, bóp vào cổ con hồ ly này, không nghĩ tới nó chỉ dài ba mươi cm lại có khí lực cực kỳ to lớn, đang ở giữa không trung, lại kịch liệt giãy dụa, như là mất lý trí mở cái miệng đầy răng bén nhọn muốn thưởng thức tư vị máu tươi, cầm lấy nó, cũng cảm giác là cầm một động cơ nhỏ, cả cánh tay đều đang rung động theo.
Mặc dù là một con Bạch Hồ lông trắng, nhưng nó lại dữ tợn đầy sát ý, để cho nó thoạt nhìn như là sinh vật đến từ Địa Ngục vậy!
Còn chưa chờ hắn xử lý xong con này, lại một con Bạch Hồ khác nhanh như tia chớp lướt đến, bị tay kia của hắn bóp cổ.
Lần này, hai con Bạch Hồ giãy dụa ở trên tay, bởi vì lông của nó rất trơn, hơn nữa bọn họ giãy dụa rất cường đại, đúng là để cho hắn cảm thấy có chút cố hết sức.
Đây rốt cuộc là cái hồ ly gì?
Lăng Tu nhíu lông mày lại, khó có thể tưởng tượng những thứ này lại có khí lực mạnh như vậy.
Nhưng vào lúc này, hai con hồ ly ở trên tay hắn ra sức tránh thoát đi ra, mở ra cái miệng đầy răng nhọn, cắn một ngụm ở trên cổ tay của hắn. Hàm răng bén nhọn khảm sâu vào trong máu thịt, đau nhức nảy lên đại não, xương tay cũng giống là muốn bị cắn vỡ ra, máu tươi chảy xuống từ miệng vết thương.
Một cổ ngọn lửa vô danh bốc cháy lên!
Lăng Tu cắn răng, khuôn mặt đột nhiên phát lạnh, ánh mắt màu đỏ tươi ở lóe lên rồi biến mất, hai cánh tay giao nhau một chỗ, phân biệt nắm miệng hai con Bạch Hồ gắt gao cắn cổ tay hắn không buông, dùng sức, mạnh mẽ tăng lực trong nháy mắt để cho hai con Bạch Hồ này hét thảm một tiếng, hóa thành hai cổ sương mù màu trắng tiêu tán với trong không khí.
Hai con Bạch Hồ bỏ mình, Bạch Hồ còn lại giống như là nhận được một đạo mệnh lệnh nào đó, dừng lại công kích mục tiêu hiện tại, ánh mắt đồng loạt nhìn hướng hắn.
Âm lãnh quỷ dị! Sát ý doanh dã!
Sau một khắc, hết thảy Bạch Hồ đều thét lên, nhào tới hướng Lăng Tu từ bốn phương tám hướng...