Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
(Cung điện Linh Hồ Tộc)
Nền nhà được làm từ bạch ngọc tỏa ra quang mang nhu hòa.
Kỉ La đứng ở trước cửa sổ, thân hình mạn diệu hiện ra hoàn toàn, con ngươi màu băng mam nhìn về phía phương hướng nhà giam nhân loại, chân mày nhíu chặt, miệng nhỏ khẽ nhếch, trên nét mặt tuyệt mỹ viết đầy vẻ khiếp sợ.
"Năng lượng màu đỏ vừa mới này là cái gì?"
Tuy rằng cách xa như vậy, nàng vẫn cảm thụ được rõ ràng năng lượng màu đỏ này bao hàm khí tức tà ác.
Lẽ nào nhà giam đã xảy ra chuyện?
Vừa nghĩ, thân hình của nàng bỗng dưng hóa thành một làn sương mù màu trắng, bay ra ngoài từ trước cửa sổ, mượn lực lượng từ gió, phong đi tới hướng nhà giam nhân loại.
Từng lớp cây cối ngã xuống đất, một khe rãnh thấy mà đau xót lộ trên mặt đất, như là một cái lạch trời, chiều sâu chẳng biết mấy phần, đen như mực, như là khe nứt đi thông Địa Ngục, kéo dài mấy trăm thước trên mặt đất, kéo tới dẫy núi bị đập thành đất bằng.
Đây cũng là năng lượng màu đỏ phun ra tự trong miệng người khổng lồ!
Đổ nát thê lương, dư uy còn đang quanh quẩn ở khắp không gian, làm người ta cảm giác như là không gian đang tràn đầy điện lưu, tóc cũng dựng thẳng lên.
Mồ hôi to như hạt đậu lăn qua trán Phong lão đầu này, lực lượng như vậy, để cho hắn cảm nhận được một nỗi sợ đến từ linh hồn, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi, lực lượng này không thể là thứ mà nhân loại nên có. Hắn quay đầu, nhìn về phía người khổng lồ vẫn không nhúc nhích, thân thể sứt mẻ không chịu nổi, trên mặt vẫn duy trì một nụ cười gian trá bán hư thối, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Lăng tiểu tử, ngươi... Ngươi đến tột cùng là người nào a?"
Thanh âm không khống chế được mà phải run rẩy, năng lượng màu đỏ kia giống như là ma vương rít gào, lực phá hoại kinh khủng đến cực điểm.
"Khụ..."
Trong cái rãnh sâu hoắm xuất một tiếng ho khan, một bàn tay khổng lồ đưa ra, trên người toàn là máu tươi cùng bụi đất chật vật leo lên tự khe rãnh, giờ phút này hắn đã hóa thành hình người, vô cùng chật vật, trên người trải rộng vết thương kinh khủng, bụng bị phá vỡ ra một cái động lớn, lộ ra ruột dầm dề máu.
Tê ~
Hắn lại còn sống!
Phong lão đầu cùng đám người cũng phải rùng mình, mà lại có thể còn sống sót ngay cả một ngọn núi cao mấy trăm thước mà còn bị san bằng trong khoảnh khắc, bọn họ bị sinh mệnh lực của Lãnh Đồng làm rung động, bọn họ vốn cho là, Lãnh Đồng đã hài cốt vô tồn rồi a.
"Đầu lĩnh Lãnh Đồng!"
Người Linh Hồ Tộc phục hồi lại tinh thần đầu tiên, chạy vội đi qua, nâng Lãnh Đồng lên, có Linh Hồ Tộc có năng lực trị liệu lập tức trị vết thương trên người cho Lãnh Đồng.
Cùng lúc đó, toàn thân người khổng lồ "Xuy xuy xuy" bốc lên đại lượng khói trắng, như là đang tan rã vậy, thân thể cao lớn thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, ngay sau đó, liền thấy Lăng Tu hôn mê rớt xuống từ trong bụng cự nhân, bất kể là đầu hay là quần áo trên người, đều dính rất nhiều dịch thể trong suốt sềnh sệch.
"Mau mau nhanh, mau đưa hắn tới, chúng ta rời đi ngay!" Phong lão đầu thúc giục.
Lại không có người nhúc nhích, không phải là không nghe được, mà là mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần, vẩn còn đang run sợ.
"Đệt con mẹ nó, còn lo lắng cái quần gì, mau mang hắn rời khỏi nơi này a, đám ngu xuẩn này!" Phong lão đầu nóng nảy, dùng cái tẩu hung hăng gõ đầu Mã Vĩ một cái.
Mã Vĩ như là tỉnh lại từ trong mộng, nhanh chóng kêu hai người chạy tới nhấc Lăng Tu lên, sau đó dưới sự hướng dẫn của Phong lão đầu nhanh chóng rời khỏi đây. Những người còn lại cũng đều đã tỉnh hồn lại, đâu còn có người muốn đánh chết Lãnh Đồng và người Linh Hồ Tộc, đều là một lòng nghĩ cách rời xa nơi này càng xa càng tốt.
Mặc dù có người Linh Hồ Tộc giúp đỡ trị liệu, Lãnh Đồng vẫn không ngừng ho ra máu, ý thức lâm vào bán trạng thái hôn mê.
Một trận khói trắng lượn lờ lặng yên không tiếng động nhẹ nhàng đi tới, huyễn hóa ra thân hình Kỉ La.
Một mái tóc vàng óng ánh chói mắt, bắp đùi thon dài mặc một bộ váy màu vàng nhạt mê ngươi, hiển hiện ra vóc người hoàn mỹ tuyệt luân, con ngươi trong suốt, chân mày nhỏ dài, lông mi thật dài hơi rung động, đôi môi như cánh hoa hồng thật mỏng manh mềm mại ướt át.
"Trưởng lão!" đám Linh Hồ Tộc đều hành lễ.
"Chuyện gì xảy ra? Xảy ra chuyện gì?" Khi nhìn thấy Lãnh Đồng trọng thương thì sắc mặt, Kỉ la liền biến sắc, khí tức âm lãnh liền tuôn ra.
"Nhân loại đều đã vượt ngục, bọn họ giết Cam Trì cùng với mười mấy tộc nhân của chúng ta, còn làm đầu lĩnh Lãnh Đồng trọng thương!" Một Linh Hồ Tộc bi thống báo cáo.
Cái gì?
Kỉ La biến sắc, xoay người, hóa thành sương mù màu trắng, bay tới hướng nhà giam nhân loại.
Ở đầu nhà giam thì lại biến ảo thân hình, mặc áo đỏ, đi từng bước một vào trong, mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, nhà tù đều đã rỗng tuếch, càng đi vào trong, sát ý trên người nàng càng tăng trưởng một phần. Khi thấy thi thể Cam Trì cùng mười mấy Linh Hồ Tộc thì, oán niệm trong thân thể nàng phun ra ngoài như hỏa sơn vậy.
"Nhân loại! ! !"
Ngửa đầu thét dài một tiếng, như muôn vàn lệ quỷ tru lên, lại như nghìn vạn con dơi đang thét lên, thanh âm sắc nhọn chói tai, quỷ dị âm trầm. Trên mặt hiện lên một cái khuôn mặt tà dị, hai răng nanh bén nhọn cũng bắt đầu từ từ nhô ra, khuôn mặt vồn xinh đẹp đã trở nên dữ tợn trong sát na.
Một giây kế tiếp, thân thể của nàng hóa thành yêu hồ màu trắng, dường như thiểm điện điêu lao đi ra ngoài.
Giờ này khắc này, Lăng Tu tỉnh lại trong một đợt rung lắc, không đợi hắn nói chuyện, Phong lão đầu liền đem một con lợn rừng đưa tới trước mặt của hắn.
Hắn kinh ngạc nhìn Phong lão đầu, Phong lão đầu thì tức giận nhìn hắn chằm chằm: "Xem ta cái quần, biết ngươi tỉnh lại nhất định sẽ phải ăn thịt, lão đầu ta cho người mới bắt lợn rừng cho người, lông mao cũng đã cho ngươi làm sạch sẽ, mau ăn đi."
Tất nhiên Lăng Tu không có khách khí rồi, cầm con lợn rừng này ăn như hổ đói, không cố kỵ hình tượng chút nào.
Khi nhìn hắn ăn thịt heo rừng sống như vậy, đám người Mã Vĩ và những người khác đều cảm thấy rợn cả tóc gáy, trong lòng đã đem hắn trở thành một tên dã thú.
"Đại ca, bắt được một nữ hài Linh Hồ Tộc!"
Một người cung kính hội báo, ngay sau đó, một cái thiếu nữ Linh Hồ Tộc được hai người dẫn đi lên.
Một cái đầu bạch ngân, vóc người mạn diệu, hai mắt như nước, mũi thập phần tinh xảo, miệng như anh đào, một đôi tai hồ ly như ẩn như hiện ở bên trong mái tóc.
Là nàng? !
Lăng Tu hơi ngạc nhiên, vì thiếu nữ không phải là người khác, chính là Dao Linh Ngọc đã giúp hắn chữa thương.
"Buông, các ngươi buông ra!" Dao Linh Ngọc ra sức giãy dụa, nhưng không thể tránh thoát được.
"Buông ngươi ra? Linh Hồ Tộc Các ngươi nhốt chúng ta trong nhà giam chờ chết, ngươi cảm thấy chúng ta có khả năng buông ngươi ra sao?"
Một người híp hai mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm cười nhạt, sau đó hướng Lăng Tu đề nghị, "Đại ca, trước đây khi ở torng nhà giam, thủ vệ giữ cửa nhìn thấy nàng liền phải hành lễ đối với nàng, địa vị của nàng ở bên trong Linh Hồ Tộc là không thấp, Linh Hồ Tộc hại chúng ta thảm như vậy, ta xem mọi người trước tiên nên gian nàng một lần, đem nàng ra thiên đao vạn quả trả thù Linh Hồ Tộc được không?."