Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đoạt thuyền?
Phong lão đầu ngẩn ra: "Đệt con mẹ nó , ngươi cứ quang minh chính đại đi đoạt như vậy?"
"Không quang minh chính đại chẳng lẽ làm lén lút sao, Lão mê tiên, ngươi cũng quá nhát gan rồi?.
Khương Hạo Tuấn đi theo Lăng Tu, nghe Phong lão đầu nói như vậy, liền nghiêng đầu lại đáp lại một tiếng.
"Nhát gan? Lão đầu ta là cẩn thận, cẩn thận có biết không!"
Phong lão đầu thổi râu mép trừng mắt, rất là tức giận bất bình nói, "Có biết đám hải tặc này ngoại trừ là thiên yêu sư, vẫn còn là bộ hạ của Hỏa Hoàng, thực lực mạnh không thể nghi ngờ, mỗi một chiếc thuyền đều có thể dung nạp bốn năm trăm người, hai chiếc thuyền đi chung một chỗ thì nhân số cũng phải hơn một nghìn, nếu muốn đoạt thuyền, còn phải bàn bạc kỹ hơn hai người người các ngươi có biết không!"
Tận tình khuyên bảo, phí sức vài cân nước bọt, chỉ đổi lấy việc Khương Hạo Tuấn không thèm để ý gì cả mà đi theo Lăng Tu.
Đám người Mã Vĩ đều nhìn đến ngây dại, không biết nên nghe theo Phong lão đầu hay là theo Lăng Tu, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ giương mắt nhìn hướng về phía Phong lão đầu.
"Các ngươi trừng ta cái quần, này hai cái tên này đều nghênh ngang như vậy, chúng ta tự nhiên cũng không có thể thua được, mau cùng đi theo lão tử!" Phong lão đầu thật sự là không có cách nào với Lăng Tu cùng Khương Hạo Tuấn, chỉ đành phải cắn răng dẫn đoàn người xông ra.
...
Hai chiếc thuyền buồm cách bờ khoảng vài trăm thước, để cho đám người Lăng Tu không có nghĩ tới là, ở bên bờ có ít nhất hai mươi mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ.
"Lẽ nào bọn họ đã lên đảo?" Phong lão đầu hồ nghi nhìn về phía Lăng Tu.
"Như vậy mới là chuyện tốt, không cần tốn nhiều sức mà chúng ta có thể lấy được hai chiếc thuyền." Lăng Tu liếc hắn, trêu tức một tiếng.
"Đệt con mẹ nó, sao lão đầu ta không thích nghe những lời này như vậy!" Phong lão đầu vén tay áo lên.
Lăng Tu cũng không để ý tới lão đầu nữa, phất phất tay, Khương Hạo Tuấn liền cởi dây neo của một con thuyền gỗ nhỏ, gọi đoàn người cùng tiến lên đi, sau đó hoa mái chèo, hướng về phía hai chiếc thuyền buồm này.
Nhìn từ xa thì, cái thuyền buồm này cũng không phải rộng lớn như vậy, chờ khi đi tới gần thì mới chính thức cảm nhận được sự khổng lồ của nó, thân thuyền trơn tuột như nham bích, cao không thể leo tới, như là sẽ rơi xuống ngay lập tức, làm người phía dưới nghiền thành một bãi thịt băm.
Một cái thang dây thật dài rũ xuống từ trên thuyền, dùng cho người trên thuyền lên xuống.
Mượn cây thang dây, Lăng Tu rất dễ lên tới boong thuyền.
Đập vào mắt chính là boong tàu rộng lớn, trên boong thuyền để rất nhiều thùng rượu, phao cấp cứu, thoạt nhìn có chút lộn xộn. Mới vừa lên thì chợt nghe đến một trận huyên náo truyền đến, giương mắt nhìn lên, đó là mười mấy người để trần ngồi vây quanh ở trên boong thuyền, bọn họ đang nhậu nhẹt, rồi tâm tình chuyện nhân sinh.
"Ngay cả chúng ta đã lên thuyền mà cũng không phát hiện ra, ý thức phòng bị của đám người kia cũng quá kém!" Phong lão đầu chớp mắt, đánh giá một phen.
Lăng Tu không một lời, trực tiếp đi đến.
Mọi người đuổi theo, thẳng đến đi tới phụ cận, đám người kia đang ở tâm tình chuyện lý thú của nhân sinh mới phát giác đến sự tồn tại của bọn họ.
"Bá bá bá ~ "
Đao kiếm thương kích vốn đặt ở trên boong thuyền bị bọn họ lập tức cầm ở trong tay, như là một đám dã thú đứng lên, mặt lộ vẻ ngoan sắc nhìn chằm chằm đoàn người Lăng Tu.
"Các ngươi là người nào?" Một cái đầu loạn như cái ổ gà, tuổi ước chừng bốn mươi tuổi quát lên.
Ánh mắt của Lăng Tu đảo qua đám người này một chút, bọn người kia giống như mới chui lên từ mỏ than vậy, khiến người ta có một loại cảm giác rất dơ bẩn, đầu loạn cào cào, như hơn mười ngày rồi không tắm rửa một lần, da dẻ ngăm đen, trang phục càng lôi thôi, lộ lông ngực, râu mép cũng mọc lung tung ở trên mặt, miệng đầy nem rượu, để cho hắn không nhịn được mà nhíu mày!
"Cổ Hùng đại ca? Ngươi... Ngươi là Cổ Hùng đại ca sao?!"
Còn chưa chờ Lăng Tu đáp lời, Mã Vĩ kìm lòng không đậu đứng dậy, kích động hướng cái người này nói.
"Ngươi nhận ra ta?"
Cổ Hùng mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, đánh giá cẩn thận Mã Vĩ, ở trong đầu nỗ lực tìm kiếm tin tức liên quan tới Mã Vĩ, cũng là không có bất kỳ kết quả gì, hắn căn bản nghĩ không ra người này là ai.
"Mười năm trước, nhóm hải tặc thiên yêu sư đã tới Tây Cốc Trấn tuyển thành viên, ta đã tham gia tuyển chọn thành viên, là Cổ Hùng đại ca ngài phụ trách tuyển chọn thành viên mới, mười năm đi qua, không nghĩ tới Cổ Hùng đại ca vẫn còn như ngày nào." Mã Vĩ cảm xúc phi thường sâu, mười năm giống như một giấc mộng.
Cổ Hùng nghiêng đầu giọng hỏi đồng bạn: "Cái gì mà Tây Cốc Trấn, các ngươi đã từng nghe nói chưa?"
"Quả thực có cái địa phương này, chỉ là chúng ta không có nhớ là có đi qua nơi đó tuyển thành viên mới hay không, chuyện mười năm trước, người nào còn nhớ rõ được."
"Đúng vậy, đó là chuyện đời trước, bất quá nhìn thái độ tiểu tử này chân thành như vậy, chuyện thoạt nhìn cũng không phải là giả."
"Hắn còn thoáng cái nói ra tên của ngươi, nhất định là đã quen biết ngươi."
Một đám to nhỏ thảo luận một phen.
Cổ Hùng cảm thấy không phải không có lý, tục ngữ nói, đưa tay không đánh người tươi cười, thấy Mã Vĩ nhiệt tình như vậy, hắn cũng không dùng sát mặt hung thần ác, tục tằng cười cười: "Khen nhầm, khen nhầm rồi!"
"Cổ Hùng đại ca đúng là tuổi tài cao, còn có khí chất hơn so với mười năm trước, đặc biệt ánh mắt của ngươi, thật là quá sinh động, ánh mắt toát ra vẻ hiền lành, hòa ái, ngài nhất định là một người rất tốt." Mã Vĩ giơ ngón tay cái lên tán dương.
Phong lão đầu nghe được thì nổi lên một thân da gà, nhỏ giọng mắng một câu: "Đệt con mẹ nó, trước đây lại không hiện đồ chơi này có khả năng nịnh bợ siêu việt như vậy!"
Lăng Tu bất động thanh sắc, khóe miệng vẫn duy trì một nụ cười nhàn nhạt.
Khương Hạo Tuấn không có thu được mệnh lệnh của hắn, chỉ khoanh hai tay để xuống trước ngực, thản nhiên tự đắc đứng ở một bên.
"Ha ha ha... Tiểu tử không sai, có tiền đồ, rất biết ăn nói nha."
Tâm tình Cổ Hùng cực kỳ vui sướng, vỗ vỗ vai Mã Vĩ, "Năm đó không có tuyển ngươi thực sự là một sai sót to lớn của ta, được rồi, ngươi không phải là ở Tây Cốc Trấn sao, sao lại tới linh đảo? Còn leo lên trên thuyền chúng ta?"
Đám người hải tặc thiên yêu sư chậm rãi thả lòng, địch ý đối với đoàn người Lăng Tu nhất thời giảm đi rất nhiều.
"Cổ Hùng đại ca, chuyện là như vầy..."
Mã Vĩ đem sự tình của mình kể lại một lần.
Sau khi nghe xong, Cổ Hùng giận không kìm được, cắn răng nghiến lợi nói: "Đậu má nó, thực sự là buồn cười, cho đám yêu hồ này mặt mũi, mà lại dám nhốt nhân loại chúng ta. Yên tâm, lúc này đây nhóm hải tặc thiên yêu sư chúng ta chuẩn bị bắt sống toàn bộ yêu hồ trở về, thù này chúng ta báo thay các ngươi."
Sắc mặt Mã Vĩ ảm nhiên cúi đầu, khổ sở cười nói: "Báo thù đã không còn trọng yếu, bây giờ niệm tưởng duy nhất của chúng ta là nhanh trở lại quê hương của mình!"
Những người khác cũng gật đầu.
Rời khỏi cái nhà giam tối tăm không ánh mặt trời kia, bọn họ đã thấy rất tốt rồi, cũng tỉnh ngộ rồi, tìm được thứ mà mình đang tìm kiếm.