Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Ong ong ông ~ "
Ở dưới năng lực của Thiết Thiết, đám người Mã Vĩ chỉ cảm thấy không gian bị vặn vẹo, không khí lại có áp lực tăng lên trong phút chốc đến bọn họ không cách nào thừa nhận được, ngay sau đó, boong tàu bắt đầu nứt nẻ, vô số vết nứt như mạng nhện lan tràn ra.
"Đây là cái ... Năng lực gì!"
Mã Vĩ mở to hai mắt, con ngươi rung động kịch liệt, sau một khắc, boong tàu chỗ hắn đứng yên xụp xuống xuất hiện một cái lổ thủng lớn, hắn giống như là một cây hàn thiết nóng bỏng nhét vào bông vải vậy, dùng xu thế không thể ngăn trở rơi xuống hướg đáy thuyền, đúng là dễ dàng xuyên qua đáy thuyền buồm, thoáng cái đi tới nước biển.
Nước biển Lạnh lẽo liều mạng chui vào mũi hắn, ùa ra vào trong miệng, hít thở không thông thống khổ bao trùm toàn thân, hắn phảng phất như đi từ Thiên Đường tới Địa Ngục trong nháy mắt, không, phải nói là vực sâu, dường như có một bàn tay vô hình bắt được hắn, đưa hắn đi vào hắc ám vô biên, mặt biển đang cách hắn càng ngày càng đến xa, càng ngày càng xa không thể với tới.
Tại sao lại như vậy?
Trước kia bọn họ là ác nhân là không sai, nhưng bây giờ hi vọng duy nhất chính là về đến cố hương, sống một cuộc sống của người thường, vì sao Hải Vệ Quân không cho bọn họ một cơ hội? Lẽ nào bọn họ thực sự không đáng thương hại, không đáng được tha thứ sao?
Bốn phía trong nước biển, đều là từng người quen, Dương Đào đang ở cách hắn không xa, đưa tay là đụng chạm đến được, thân thể lại trầm trọng không gì sánh được, đang không ngừng rơi xuống đáy biển, cái gì đều không làm được.
Áp lực càng ngày càng nặng chèn ép màng nhĩ của hắn, ngay sau đó chính là lồng ngực, bụng, đầu.
"PHỐC ~ "
Máu loãng mà đỏ tươi đang chui ra từ trong miệng cùng trong lỗ mũi, nước biển trên đỉnh đầu đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Mã Vĩ tuyệt vọng hai mắt nhắm nghiền, trên mặt mang theo một cái nụ cười khổ sở mà an tường, trong minh minh, như thấy được hình ảnh ngày xưa ôm nhi tử bên trong tã lót kích động rơi lệ, mười năm, tiểu tử thúi kia cũng đã cao như mình rồi, nhưng bản thân lại không có cơ hội nhìn thấy hắn...
Trên quân hạm, chính mắt nhìn thấy Thiết Thiết giơ tay lên chôn vùi ba bốn trăm người vào trong biển rộng, tâm linh Lâm Dao bị trùng kích sâu đậm, nàng tuy rằng thống hận hải tặc, nhưng nàng có thể cảm thụ được, ba bốn trăm người này đều là thành tâm hối cải, bởi vì nhãn thần sẽ không lừa dối người, đại biểu chính nghĩa của bọn họ, vì sao ngay cả cơ hơi để người ta hối cải để làm người cũng không cho?
Hai chiếc thuyền buồm, liền xuất hiện các vết nứt, nước biển tùy ý tràn vào từ lỗ thủng.
Lâm Dao tức giận nghiêng đầu qua chỗ khác, trừng mắt nhìn Trọng An, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi làm gì vậy?"
Nàng biết, nếu mà không phải vì Trọng An bày mưu đặt kế, Thiết Thiết tuyệt sẽ không động thủ, tất cả căn nguyên đều ở trên người Trọng An này.
"Làm gì?"
Trọng An như không sao cả nhún nhún vai, như là làm một chuyện không quan trọng vậy, cười hắc hắc nói, "Ngươi xem rất rõ ràng rồi mà, ta đang trừng trị một đám cặn bã a!"
"Nhưng bọn họ đã quyết định muốn hối cải để làm người, chúng ta thân là Hải Vệ Quân, chẳng lẽ không nên..."
"Hối cải để làm người thì không cần bị trừng phạt sao?"
Trọng An hừ lạnh cắt đứt, "Chiếu theo ý tứ của ngươi, giết người chỉ cần nhận sai là có thể được tha thứ, sau đó sẽ yên tâm thoải mái sống tiếp sao?"
Lâm Dao nhất thời nghẹn lời, không biết nên dùng cái lời gì để tranh luận, nhưng nàng biết đây nhất định là không đúng, Hải Vệ Quân bọn họ đại biểu cho chính nghĩa, chính nghĩa là công chính, là khoan thứ, là giữ gìn ổn định của thế giới, ba bốn trăm hải tặc muốn cải tà quy chính, nói giết liền giết, vậy làm sao là chính nghĩa được?
"Lâm muội tử, ta và Lâm Hải ca ca của ngươi đã tham gia trận huấn luyện ma quỷ này, anh ngươi thù ghét cái gì thì ta ghét cái đó, chỉ cần Lăng Tu xuất hiện, ta nhất định sẽ bẻ xương lột da hắn, để cho hắn cầu sinh không được, muốn chết cũng không xong!" Trọng An chuyển đổi đề tài.
Nghĩ đến ca ca của mình, hai tay của Lâm Dao không tự kìm hãm được nắm chặt lại, đồng tình đối với đoàn người Mã Vĩ liền tán đi trong thoáng chốc.
"Đúng nha đúng nha, Lâm Dao tỷ tỷ, hải tặc không đáng được đồng tình, nếu không phải vì bọn họ, Thiết Thiết cũng sẽ không trở thành cô nhi, bọn họ đều là đại phôi đản."
Thiết Thiết bay xuống từ trên không trung như một tinh linh vậy, đối với hải tặc, nàng là tiểu Ác Ma, nhưng với người một nhà, nàng chính là một tiểu thiên sứ, lúm đồng tiền như hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ thiên chân vô tà, "Chỉ cần gặp hung thủ giết chết Lâm Hải ca ca, Thiết Thiết nhất định sẽ bắt sống hắn, giao cho Lâm Dao tỷ tỷ xử trí."
Híp mắt cười, bộ dáng khả ái để cho người ta không có nửa điểm chống cự.
Lâm Dao đưa tay, sờ sờ đầu Thiết Thiết, có chút lo lắng nói: "Cừu nhân của ta rất mạnh, gặp phải hắn nói không chừng chúng ta..."
Không đợi nàng nói xong, Thiết Thiết liền chu mỏ mất hứng ngắt lời nói: "Thiết Thiết đánh không lại còn có hắn nè, mặc kệ hắn có bao nhiêu lợi hại, tuyệt đối sẽ đánh không lại Trọng An ." Xoay qua đầu dưa, nhìn về phía Trọng An, tính trẻ con hỏi, "Có đúng hay không, Trọng An?"
"Đương nhiên!" Trọng An dùng răng cắn một điếu thuốc, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm lãnh.
"Nhìn xem, Trọng An đã nói như vậy, Lâm Dao tỷ tỷ không cần phải lo lắng!" Thiết Thiết quay đầu lại, nói với Lâm Dao.
Bị một cô bé an ủi, Lâm Dao cảm giác là lạ, khi nhìn thấy phần chân thành trong mắt Thiết Thiết thì, liền thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói: "Cảm ơn ngươi, Thiết Thiết!"
"Hì hì..." Thiết Thiết híp mắt, ngượng ngùng nở nụ cười.
"Đi phía trái! Đi phía trái!"
"Qua trái, qua trái, đi lên!"
"Một lần nữa!"
"Nghe không rõ lời của ta sao? Đi lên!"
Trên con thuyền Mắt Đỏ, từng tiếng nghiêm nghị, từng tiếng trầm vang lên, tự sáng sớm tới buổi trưa, gần như chưa ngừng nghỉ. Hai bóng người chăm chú dây dưa ở trên boong thuyền, phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân, nương theo tiếng oanh kích nặng nề khiến lòng run sợ.
Chính là Lăng Tu đang huấn luyện Dao Linh Ngọc...
"Lộ ra sơ hở!"
Gầm lên bạo khởi, Lăng Tu tung cước, dùng quỹ tích xảo quyệt hoa động trùng kích, hung hăng đánh vào bụng dưới của Dao Linh Ngọc.
"Oành ~ "
Né tránh không được, Dao Linh Ngọc bỗng nhiên bị thương nặng, tiếng kêu rên bay về phía sau, từ trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi bắn lên không trung, trên không trung xuất hiện một đường vòng cung thê mỹ.
Phong lão đầu cùng Khương Hạo Tuấn trợn to hai mắt chăm chú nhìn theo.
"Đệt con mẹ nó, rat ay ngoan độc với một đối với tiểu cô nương xinh xắn như vậy, lão đầu ta thật muốn đào tim hắn ra xem mới được!"
Phong lão lên tiếng càu nhàu vì Dao Linh Ngọc, mà hắn cũng ngăn cản qua Lăng Tu, vấn đề là, Dao Linh Ngọc không biết giây thần kinh xảy ra vấn đề, lại đáp ứng, một cái nguyện ý đánh, một cái nguyện ý bị đánh, hắn cũng không có cách nào cản được.
"Tu ca làm như vậy đối với nàng cũng là muốn tốt cho nàng, lên chiếc thuyền này của chúng ta, Tu ca liền coi nàng là đồng bạn, cũng không thể thực sự để cho nàng bị người ta giết chết vì năng lực kém cỏi được?." Khương Hạo Tuấn nói.
"Cút, ngươi và lăng tiểu tử đều là một tên như nhau, đều không phải là người biết thương hương tiếc ngọc." Phong lão đầu mắng.
Khương Hạo Tuấn vô tội vuốt tay, tự mình đi ra tiếp tục rèn luyện.