Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tên kia có tên là Vương Khải Sáng, cũn làm một ít sinh ý, luôn cẩn trọng, nhưng cũng không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày bị coi như một tên trộm ví, hơn nữa còn ở lúc nhi tử bệnh nặng, hắn cảm thấy lo lắng, sợ hãi, bất an... Vừa lo lắng cho nhi tử ở nhà bị bệnh nặng, lại vì tình cảnh của mình lúc này.
"Ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật nói ra ngươi có bao nhiêu đồng bọn, bọn họ là người nào, nếu như bị chúng ta mang về phòng thẩm vấn, ngươi sẽ ăn nhiều đau khổ hơn." nữ hài yêu diễm kia khoanh hai tay để trước ngực, mang theo một cái giọng nói hài hước.
"Ta không phải là kẻ trộm mà, các ngươi... Muốn ta nói cái gì a!" Vương Khải Sáng khổ không thể nói ra, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương và nóng nảy.
Thế Văn Vĩnh hừ lạnh một tiếng: "Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đánh cho ta!"
Bảy tám học viên của học viện Hải Vệ Quân sững sờ một chút, một người trong đó khổ sở nói: "Đại ca, việc này hình như không phù hợp quy củ, chúng ta là người đại diện cho chính nghĩa..."
Còn chưa nói xong thì đã bị Thế Văn Vĩnh phất tay quát một tiếng cắt đứt: "Duy trì chính nghĩa có đôi khi phải sử dụng thủ đoạn phi thường, phân tử ngoan cố giống như vậy, không chịu đòn hắn sẽ không thành thật khai báo."
Nghe lời ấy, tuy rằng cảm giác có cái gì đó không thích hợp, bảy tám người Học viên của học viện Hải Vệ Quân vẫn làm theo lệnh của Thế Văn Vĩnh, bắt đầu ẩu đả đối với Vương Khải Sáng. Tưng từng quyền vào trên người Vương Khải Sáng, Vương Khải Sáng vố hét thảm lên.
"Oan uổng a, ta không phải là kẻ trộm, ta không có trộm tiền của nàng, ta không có... A..."
Lớn tiếng kêu oan, trên mặt lại bị Thế Văn Vĩnh một quyền, lời trong miệng nhất thời biến thành một tiếng hét thảm thê lương.
Thế Văn Vĩnh cắn răng, gương mặt hung tướng: "Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, mau đem ví tiền giao ra đây, bằng không ngươi sẽ nếm mùi đau khổ."
"Hỗn đản, ngươi mau đưa ví tiền ra đây, giao ra đây a!"
Phu nhân kia cũng nhịn không được xông lại động thủ, dùng móng tay thật dài cào vào người Vương Khải Sáng, chỉ chốc lát, trên người Vương Khải Sáng đã xuất hiện vài lỗ máu, nàng khẳng định, chính là cái người trước mắt này trộm tiền của nàng.
Lúc này Vương Khải Sáng có cảm giác kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, hắn không thể tin được bản thân sẽ bị người xem thành kẻ trộm.
"Phu nhân, ta... Ta thực sự không có trộm tiền của ngươi..." Hắn giải thích, tỏ ra vẻ tái nhợt vô lực trước một đám hung thần ác quỷ.
"Tra tấn người khác trước mặt mọi người, những học viên của học viện Hải Vệ Quân này còn có vương pháp hay không?"
"Hư, nhỏ giọng một chút sao?, ở chỗ này, bọn họ chính là vương pháp, Hải Vệ Quân cho bọn hắn quyền thẩm vấn, cho dù cuối cùng phát hiện ra là oan uổng người khác, cũng chỉ cần viết một tờ kiểm điểm nộp lên là không sao."
"Chính nghĩa đã vặn vẹo, chẳng lẽ bọn họ là muốn vu oan giá hoạ cho người khác sao?"
Người đứng xung quanh đã nhịn không được, lòng đầy căm phẫn, nhưng thủy chung vẫn không có người nào dám đứng ra ngăn cản, ở trên Chính Nghĩa đảo, học viện Hải Vệ Quân và Hải Vệ Quân đều là hai ngọn núi lớn đặt ở trong lòng tất cả mọi người.
Nội tâm Lăng Tu đang dây sóng, hắn coi mình chỉ là một khách qua đường, thị phi trên Chính Nghĩa đảo thì hắn không có hứng thú quan tâm, cũng không có nghĩa vụ đi quản. Đang chuẩn bị cất bước rời khỏi nơi này, Dao Linh Ngọc sau lưng lại hóa thành một làn gió thơm chạy vội đi ra ngoài.
Chết tiệt, cư nhiên lại quên mất nàng!
Lăng Tu chợt cảm thấy đau đầu một trận, nếu mà không phải là Dao Linh Ngọc có thể trấn an ý niệm giết chóc trong cơ thể hắn, nói cái gì hắn cũng sẽ không mang theo một người thích xen vào việc của người khác như vậy ở bên người.
Lúc này phu nhân kia tựa như dã thú vậy, lớn tiếng trách cứ Vương Khải Sáng lấy chộm tiền của nàng, còn tát một cái vào mặt Vương Khải Sáng.
"Trả lại cho ta, tên hỗn đản này mau đưa ví tiền lại cho ta!"
Khi nàng nâng tay phải lên, chuẩn bị tát Vương Khải Sáng một cái nữa thì, Dao Linh Ngọc đã cầm tay nàng.
Phu nhân người quay đầu, nghi hoặc không hiểu nhìn Dao Linh Ngọc: "Ngươi làm gì?" Bỗng nhiên ý thức được Dao Linh Ngọc đang ngăn cản nàng, nhất thời cảnh giác, "Ngươi là một phe với hắn? Ngươi là đồng bọn của hắn?"
Dao Linh Ngọc không trả lời câu hỏi của nàng, nhẹ giọng nói: "A di, tiền của ngươi không có bị mất, thời điểm khi ngươi bước ra khỏi cửa mang giầy thì thuận tay đặt ở trên kệ giày, quên mang theo nó."
"Nói bậy, ta làm sao có thể..."
Vừa nghe lời ấy, người phu nhân tức giận vạn phần, tâm tình gần như không khống chế được, nhưng rất nhanh nàng lại bình tĩnh trở lại, bởi vì nàng phát giác ngày hôm nay lúc ra cửa quả thực mình có đem bao tiền đặt ở trên kệ giày rồi khom lưng mang giày, có thể có khả năng khi mang giày rồi quên mất, trực tiếp đi ra cửa.
Dao Linh Ngọc không buồn không giận, mặt mỉm cười nói: "A di, ta không nói bậy, ngươi về nhà một chút xem ví tiền có ở đó hay không thì sẽ biết ngay mà."
Phu nhân không có nói nữa, bởi vì trong lòng nàng đã có kết quả, nhưng nàng không có lập tức nói rõ rằng mình sai rồi, không có mang ví tiền lại đổ oan cho người khác trộm ví tiền của mình, nói ra chuyện như vậy thì nhất định sẽ rất mất mặt.
"Ngươi là người nào? Ngươi làm sao biết phu nhân này để ví tiền trong nhà?" cô gái xinh đẹp bên cạnh Thế Văn Vĩnh mở miệng dò hỏi, giọng nói hơi có chút chanh chua.
"Ta..."
Dao Linh Ngọc đang muốn nói nàng có thuật đọc tâm, có thể thông qua việc cầm tay người khác rồi đọc được một đoạn ký ức của người khác, nhưng lời đến khóe miệng liền lại nuốt trở vào, bởi vì cái này thực sự có chút quá mức không thể tưởng tượng nổi, nói ra cũng sẽ không có người tin, vì vậy liền sửa lời nói, "Ta... Ta là đoán."
"Đoán?"
Cô gái xinh đẹp mỉm cười cười, dùng giọng giễu cợt nói, "Ha hả... Ta nói ngươi thực sự là một muội muội ngốc, không có gì chuyện liền nỗ lực thi vào học viện Hải Vệ Quân của chúng ta đi, đừng ở chỗ này đoán mò như vậy, nếu như tất cả đều giống như ngươi dựa vào việc đoán để phát xét, thì Chính Nghĩa đảo của chúng ta sẽ loạn thành một đống hay sao."
"Này, đừng nói như vậy, ngươi xem ánh mắt của nàng là màu xanh nhạt, không giống như chúng ta, có thể trên người có giác quan thứ sáu thì sao, dựa vào việc đoán cũng có thể đoán ra người này có phải là kẻ trộm hay không!" Thế Văn Vĩnh ở một bên trêu ghẹo cười nói.
"Ha ha ha..."
Bảy tám Học viên bị chọc cười, nhịn không được cười ha hả.
Khuôn mặt Dao Linh Ngọc đỏ bừng, nàng cho rằng người trên đảo đều là người thiện lương, thông tình đạt lý, nhưng lại không ngờ tới họ lại cực đoan như vậy, không thèm nghe người khác nói lý chút nào.
"Chớ xen vào việc của người khác, đi!"
Lăng Tu lúc này đã đi tới, không cho nàng bất luận cái cơ hội nói chuyện nào nữa, lôi kéo nàng xoay người liền muốn rời đi.
"Chậm đã!" Thế Văn Vĩnh lạnh lùng nói.
Lăng Tu lập tức dùng cước bộ, quay đầu nhàn nhạt nhìn hắn.
"Ta hiện tại nghiêm trọng hoài nghi các ngươi là đồng bọn của người này, khi chuyện này không có được nói rõ ràng, các ngươi không được đi!" Thế Văn Vĩnh chỉ vào Vương Khải Sáng đại nghĩa lẫm nhiên nói.
"Đúng đúng đúng, bọn họ nhất định là đồng bọn, bằng không cũng sẽ không đứng ra giúp đỡ kẻ trộm, các ngươi nghìn vạn đừng thả bọn họ đi." Phu nhân lên tiếng phụ họa.
"Đồng bọn?"
Lăng Tu châm chọc cười cười, "Trong đầu các ngươi đều là phân hay sao?"
Nói thật đi, hắn cũng thống hận hành vi của đám người Thế Văn Vĩnh, để cho hắn rất dễ liền liên tưởng đến đám cảnh sát thối nát ở thời đại ở Nguyên Thế Giới.