Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 827: Học Viện Học Viên

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 827: Học viện học viên

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Chính Nghĩa đảo, có mở cảng hàng hải, bởi vì không có hải tặc nào dám chủ động khiêu khích hòn đảo này, trừ phi là sống quá lâu rồi giờ chỉ muốn chết mà thôi. Mắt Đỏ tìm một chỗ tương đối ẩn núp gần bờ biển, Khương Hạo Tuấn lưu lại thủ thuyền, Lăng Tu, Phong lão đầu, cùng với Dao Linh Ngọc thì lên đảo.

"Các ngươi đi mua đồ ăn và mặc, lão đầu ta đi tìm kim chỉ hướng!" Vừa bước đảo, Phong lão đầu tiện tay chỉ huy, phân phối nhiệm vụ.

Lăng Tu quái dị nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi có thể được không?"

"Đệt con mẹ nó, trên đời không có chuyện gì không mua được bằng tiền!" Phong lão đầu vỗ túi tiền, tự tin nói.

Sau khi tiêu diệt nhóm hải tặc Thiên Yêu Sư, bởi vì sợ đắc tội với Hỏa Hoàng, hắn vẫn canh cánh trong lòng, thẳng đến khi lục soát thuyền của nhóm hải tặc Thiên Yêu Sư được một đống tiền tài thì, hắn liền không còn có ý kiến gì, thậm chí Khương Hạo Tuấn vừa nhắc tới Hỏa Hoàng, hắn liền vỗ ngực thề son sắt nói lên một câu: Hỏa Hoàng tính là cái cầu gì!

Lăng Tu không có nhiều lời nữa, tức khắc tách ra cùng Phong lão đầu.

Dao Linh Ngọc tựa như một cái đuôi đi theo phía sau hắn, hắn đi nhanh chút thì nàng cũng đi nhanh chút, hắn đi chậm một chút thì nàng cũng đi chậm một chút, từ lúc đi ra khỏi linh đảo, tiếp xúc với xã hội loài người, tâm tình Dao Linh Ngọc vừa kích động lại vừa thấp thỏm.

Chính Nghĩa đảo là một trấn nhỏ phồn vinh, trấn trên có rất nhiều cửa hàng, quần áo, thực phẩm, đồ dùng hàng ngày..., thương phẩm để cho Dao Linh Ngọc hoa cả mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, thấy đồ đạc mới lạ thì, liền nhịn không được hỏi Lăng Tu đó là cái gì.

"Ăn!"

"Dùng!"

"Chơi!"

Lăng Tu lúc nào cũng dứt khoát ngắn gọn đáp lại nàng một câu, trong giọng nói mang theo một chút lo lắng, hắn cũng mơ hồ có chút bận tâm, bởi vì người đi đường trấn nhỏ đều nhìn vào Dao Linh Ngọc, không phải là bởi vì Dao Linh Ngọc xinh đẹp, mà là bởi vì cặp con ngươi trong suốt mà lam của nàng.

Một đôi con ngươi màu xanh nhạt, như màu ánh sáng ngọc, có một phong cách riêng, như một đóa hoa hồng màu đỏ giữa thể giới trắng như tuyết, làm cho mọi người đặc biệt chú ý!

"Đứng lại, đừng chạy! Đứng lại, nhanh đứng lại cho ta!" Một tiếng quát mắng truyền đến.

Giương mắt nhìn lên, một đám người mặc đồ màu lam sắc đang truy kích một người có vóc người gầy gò, người này liều mạng chạy như điên, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đoàn người nhảy lên, phân biệt nắm hai cánh tay của người này, rồi nắm gáy, cường thế nhấn người này ở trên mặt đất.

"Oành ~ "

Người này tiếp xúc thân mật cùng mặt đất một cái, mặt dính đầy bụi bặm, hắn lạc giọng lực kiệt gào lên: "Ta không phải là kẻ trộm, ta không có trộm đồ a!"

"Không có trộm đồ vậy sao ngươi chạy làm cái gì?"

"Đúng vậy, rõ ràng là có tật giật mình mà."

Một đôi nam nữ từ đi lên phía sau, nam thì có thân hình cao lớn, sắc mặt hơi đen, cặp mắt giống như chuông đồng, tướng mạo thật là bưu hãn, người nữ tử thì yêu diễm không gì sánh được, như chim nhỏ nép vào người chăm chú rúc vào bên người của hắn, tuy rằng cũng mặc đồ màu lam sắc, nhưng lại có một loại cảm giác như mỹ nữ đang đi cùng dã thú.

Những người khác thì có cả trai lẫn gái, sắc mặt hơi lộ ra vẻ non nớt, tuổi không lớn, cũng khoảng hai mươi hai ba tuổi mà thôi.

Vẻ mặt tên này như đưa đám nói: "Các vị, ta có nhi tử bệnh nặng ở nhà chờ thuốc của ta, hắn nóng đến ba mươi chín độ, nếu không uống thuốc hạ sốt hắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cho nên ta mới chạy."

"Nói bậy, ta rõ ràng thấy là ngươi đụng một người khác một cái, sau đó người đó mới bị mất ví tiền, nếu mà không phải là ngươi trộm, không lẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?" Người đàn ông trách mắng.

Người đi đường chung quanh không khỏi dừng chân, xì xào bàn tán.

"Là người trong học viện Hải Vệ Quân, trêu chọc đến hắn, sợ là tên kia không có trái tốt để ăn rồi."

"Ai nói phải cẩn thận khi ăn nói một chút, vì có thể gia nhập Hải Vệ Quân rồi có một chức vị tốt, những học viện của học viên Hải Vệ Quân này điên rồi, hận không thể xem mỗi người trên đường đều là tội phạm, để cho bọn họ có thể lập công."

"Đúng vậy, có người nói cái tên này đã là học viện năm thứ tư trong học việc Hải Vệ Quân rồi, sắp phải tốt nghiệp, đang rất cần công lao, sau này nếu như đụng phải hắn, nhanh chóng trốn đi thật xa, chớ để hắn xem như tội phạm rồi bắt vào Hải Vệ Quân học viện thẩm vấn."

Đúng vào lúc này, một phu nhân thở hổn hển chạy tới, hướng với người đàn ông kia hỏi: "Đã bắt được kẻ trộm rồi sao?"

"Nhạ, không phải là đang bị chúng ta đạp trên mặt đất sao?"

Thế Văn Vĩnh dùng ánh mắt chỉ hướng trên mặt đất, rồi nhíu mi, hơi cảm thấy có chút vướng tay chân nói, "Nhưng hắn không thừa nhận trộm tiền của ngươi, còn nói chúng ta đổ oan cho hắn."

"Hắn dối trá, ta đang đi ở trên đường, thì bị hắn đụng một cái, rồi ví tiền trên người ta đã không thấy tăm hơi, không phải là hắn trộm thì còn ai vào đây, các ngươi không nên nghe hắn nói!" Người phụ nữ chỉ vào người nam tử tâm tình hết sức kích động kêu lên.

Cô gái xinh đẹp bên người Thế Văn Vĩnh khẽ cười nói: "Phu nhân xin yên tâm, muốn gạt chúng ta cũng không dễ dàng như vậy, chúng ta nhất định sẽ tìm tiền của ngươi về."

Phu nhân người gật đầu, thập phần tin cậy những học viên của học viện Hải Vệ Quân này.

Lúc này, hai tay Thế Văn Vĩnh chống nạnh, hét lớn một tiếng: "Nhấc hắn lên!"

Người khác đang gắt gao nhấn người ở trên đất nghe vậy, vội vàng nhấc người này nên đưa tới, trạng thái tên này giống như chúa Giê-xu bị đóng đinh ở trên thập tự giá.

"Ta thực sự không có trộm tiền của nàng, van cầu các ngươi thả ta đi, nhi tử của ta bị bệnh nặng đang ở nhà chờ ta mua thuốc về, van cầu các ngươi." Gầy gò nam tử đau khổ cầu khẩn nói, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hoang mang lo sợ.

"Bớt nói nhảm, bây giờ ngươi là người bị hiềm nghi phạm tội, khi chuyện này còn chưa làm rõ ràng ngươi cũng đừng mong rời đi."

Thế Văn Vĩnh nói, "Lục soát hắn, khẳng định ví tiền đang ở trên người hắn!"

"Vâng "

Bảy tám viện học của học viên Hải Vệ Quân tiến lên, liền lục lọi trên người, không buông tha bất kỳ một cái túi nào, từng túi tiền đều được móc ra từ trong ra ngoài, kết quả ngoại trừ vài bịch thuốc hạ sốt thuốc thì, cũng chỉ có lục soát ra mấy tờ tiền giấy bị nhăn nhúm.

Thế Văn Vĩnh cau mày suy nghĩ: Không có lý do a, lẽ nào hắn không phải là kẻ trộm thật?

Bị lục soát toàn thân ngay trước mặt của nhiều người như vậy, đổi lại bất cứ người nào thì cũng đều là một chuyện cực kỳ nhục nhã, nhưng tên kia không có bất kỳ chút tức giận gì, chỉ dùng giọng cầu khẩn nói: "Các vị Hải Vệ Quân, hiện tại có thể thả cho ta đi được không, ta cần về nhà, cầu các vị khai ân, van cầu các ngươi..."

Tâm tình lo lắng tràn ngập cả khuôn mặt, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối cũng không có rời khỏi bịch thuốc hạ sốt rơi trên mặt đất.

Nhưng Thế Văn Vĩnh ngẫm lại hắn sắp lập tức phải tốt nghiệp, đến bây giờ hồ sơ vẫn đều là một mảnh trống không, nếu mà không thêm được một khoản công lao nào, dù cho có quan hệ với cấp trên cũng không kéo hắn lên được, thật vất vả mới có một cơ hội lập công, hắn làm sao có thể đơn giản buông tha được.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, không có ở trên người ngươi thì không có nghĩa bài ngươi không phải là kẻ trộm, trên đoạn đường chúng ta truy kích đến đây, ở bên cạnh ngươi có rất nhiều người, có thể có đồng bọn của ngươi, ngươi thừa dịp chúng ta phân tán chú ý đem tiền chuyển cho người đồng bọn của ngươi, nói, đồng bọn của ngươi là ai?" Thế Văn Vĩnh lớn tiếng chất vấn.

"Oan uổng a, ta... Ta căn bản cũng không có đồng bọn, ta cũng không phải kẻ trộm!" sắc mặt người đại biến, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa.

 

 

Bình Luận (0)
Comment