Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu chạy tới hướng ngã tư cuối đường, nhìn hai bên đường, trên đường phố ngoại trừ người đi đường thì vẫn là người đi đường, đã không thấy bóng dáng của Trương Nhất đâu cả.
Vừa mới rồi là ảo giác sao?
Hết thảy hi vọng quy về hư vô trong nháy mắt, tâm tình của hắn hạ đến đáy cốc, hai hàng lông mày nhăn lại.
Dao Linh Ngọc chạy tới từ phía sau, dò hỏi: "Lăng Tu, ngươi thấy Trương Nhất sao?"
Nói xong, cũng tìm kiếm xung quanh, xem có thân ảnh Trương Nhất hay không.
Lăng Tu quay đầu lại nhìn nàng, nhãn thần có chút vô cùng kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi biết Trương Nhất?"
"Ta biết thuật đọc tâm, thời điểm vừa rồi cầm tay ngươi thì ta đã thấy." Dao Linh Ngọc nhấp môi đỏ trả lời.
Thuật đọc tâm?
Lăng Tu cau mày, kinh ngạc với việc Dao Linh Ngọc chỉ cần cầm tay thôi mà đã có thể biết được ý nghĩ của mình.
Cô bé trước mắt này ngoại trừ có thể thay đổi thực lực của thiên nhiên, càng có năng lực trị liệu cho người khác, hiện tại lại hiểu thuật đọc tâm, hắn thực sự càng cảm thấy Dao Linh Ngọc quá kỳ lạ.
"Ngươi biết thuật đọc tâm?"
"Ân, nếu mà ngươi không tin có thể lại để cho ta cầm tay ngươi, ta có thể biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì." Dao Linh Ngọc gật gật đầu nói.
Lăng Tu không nói gì, chỉ bán tín bán nghi nhìn nàng.
Dao Linh Ngọc coi như hắn đã ngầm cho phép, nàng như một tiểu hài tử muốn biểu hiện tốt ở trước mặt người lớn vậy, lòng tràn đầy mong đợi cầm Lăng Tu tay, nhắm mắt lại đọc ý nghĩ trong lòng Lăng Tu.
Nhưng khiến nàng hoàn toàn không có nghĩ tới là, khi nàng tiến vào thế giới ý thức của Lăng Tu, thì thấy được hình ảnh nhưng là Địa ngục vậy...
Bầu trời âm u tối nghĩa, không khí đục ngầu tanh tưởi, khắp nơi đều là phế tích, tử thi, thi thể hư thối đưa tới vô số con ruồi, cái này như là một cái thế giới từng bị chiến tranh tàn phá.
Tại sao có thể như vậy?
Lúc này Dao Linh Ngọc tựu như đang dạo bước trong thế giới này, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, nàng còn thấy được rất nhiều thứ được chế tạo từ sắt thép, lắp đặt bốn cái vòng nhựa bị vất ở trên đường, có cái thì đang bị đốt cháy, hừng hực Liệt Diễm phóng lên cao, dù cho cách xa nhau hơn mười thước cũng có thể rõ ràng cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng của nó.
"Ầm ~ "
Đột nhiên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một chiếc xe trong đó nổ tung, ba động năng lượng kinh khủng điên cuồng lan về bốn phía, cái loại uy thế xé rách không gian này, để cho tim Dao Linh Ngọc chợt gia tốc, nàng tự nhắc nhở rằng đây là không gian ý thức của Lăng Tu, cũng không có tồn tại chân thực, sẽ không thực sự thương tổn tới nàng.
Lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước...
Con đường phía bên phải, nàng chợt thấy năm người đang ngồi chồm hổm dưới đất đang chuyên chú ăn thứ gì đó. Rốt cục đã thấy được người sống, điều này làm cho nàng hơi chút an tâm, vừa mới rồi nàng cho là mình đã đi tới Địa Ngục rồi. Nhưng ngay khi nàng bước ra một bước thì, thoáng cái liền thấy một cái người bị mổ bụng, nội tạng dầm dề máu và ruột đều lộ ra ở trong không khí.
Mà năm người kia ăn không phải là cái thứ gì khác, chính là nội tạng cùng huyết nhục của người này, bọn họ dùng tay không móc ruột ra bỏ vào trong miệng, ngay không thèm nhai, mà nuốt như hổ đói, bởi vì ăn quá nhanh, huyết nhục làm cổ chống bọn họ phồng lớn lên, giống như một con mãng xà mới vừa nuốt con mồi, ngay cả huyết quản cũng lộ ra thấy rõ mồn một.
"Người ăn... Người?"
Dao Linh Ngọc thấy da đầu tê dại, hình ảnh như vậy, khiến lông tơ cả người nàng đều bởi vì sợ hãi mà dựng thẳng lên.
Nhưng ở lúc này, một người ăn thịt người người ngẩng đầu lên nhìn sang hướng nàng, nàng nhìn thấy cái khuôn mặt kinh khủng nhất mà nàng đã thấy được, thối rữa lưu mủ, ngũ quan dữ tợn, mắt không có tròng mắt, phân nửa mặt bên phải đều là máu thịt, có thể thấy rõ ràng lợi bên trong, thấy máu loãng mông lung ở bên trong, lộ ra hai hàng răng vàng đen càng thêm kinh khủng.
Con ngươi của Dao Linh Ngọc đột nhiên co rút, đáy lòng phun ra hàn khí, máu tươi trong thân thể giống như là bị cô đọng lại vậy, chỉ cảm thấy sợ hãi hít thở không thông.
"A ~ "
Phát sinh một tiếng kêu sợ hãi, từ khi năng lực thuật đọc tâm được giải phóng ra ngoài.
Nàng buông tay Lăng Tu ra, theo bản năng lui về phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, trên người đều đã toát mồ hôi lạnh, nàng thở hổn hển nhìn Lăng Tu, cũng không nghĩ tới Lăng Tu sẽ trải qua chuyện kinh khủng như vậy.
"Ngươi thấy được?" Lăng Tu nhàn nhạt hỏi.
Dao Linh Ngọc chưa tỉnh hồn, run rẩy gật đầu: "... Ân..." Cảm giác rét lạnh dị thường, một trận gió thổi tới lạnh cả người.
"Không cần lo lắng, cái thế giới kia cách ngươi rất xa xôi!" Lăng Tu hơi an ủi giọng nói.
Dao Linh Ngọc vẫn thấp thỏm bất an như cũ, đó là một thế giới nàng không muốn thấy chút nào, cái thế giới kia tràn đầy áp lực, máu tanh, khí tức tàn nhẫn, không có khác gì Địa Ngục vậy.
Nàng hỏi dò: "Lăng Tu, ngươi... tới từ cái thế giới kia sao?"
Lăng Tu cười cười, không có tiếp tực ở trên cái đề tài này, xoay người rời đi: "Đi thôi!"
Dao Linh Ngọc đuổi theo sát, nàng nhìn thấy một sự cô độc, rồi lại thần bí không gì sánh được, rất khó tưởng tượng người đàn ông này sống sót thế nào ở thế giới này?
Mua đủ vật tư sinh hoạt thì cũng đã tới gần buổi trưa.
Một bao vật tư như một ngọn núi nhỏ bị Lăng Tu khiêng ở trên lưng, Dao Linh Ngọc thì hỗ trợ nâng ở phía sau, tuy rằng khí lực không phải là đặc biệt lớn, nhưng không có quấy nhiễu được hắn, cho nên Lăng Tu liền tùy ý nàng làm như vậy.
"Hỗn đản, thì ra ngươi ở đây, thật là làm cho chúng ta dễ tìm tới mệt!" Một cái thanh âm quen thuộc truyền đến.
Lăng Tu ngẩng đầu, thì đón nhận được khuôn mặt của Thế Văn Vĩnh.
"Lại là bọn họ!"
Dao Linh Ngọc bĩu môi, lộ ra vẻ không vui và lo lắng, "Lăng Tu, bọn họ là tới tìm chúng ta phiền toái sao?"
Lăng Tu khẽ cười nói: "Tìm chúng ta phiền phức cũng phải có bản lĩnh mới được!"
"Nhưng bọn họ gọi Hải Vệ Quân tới..." Dao Linh Ngọc nhắc nhở, càng đi về phía sau thanh âm càng là nhỏ, thế cho nên không nghe được.
Trên mặt Lăng Tu vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh ung dung, hắn không phải là người của thế giới này, thì có thể nói Hải Vệ Quân và lục vệ quân ở trong mắt hắn không khác gì dân chúng bình thường, đừng trêu chọc đến hắn mới tốt, trêu chọc đến hắn, vậy thì phải tiếp nhận lửa giận của hắn, hơn nữa hắn có ấn tượng không tốt đối với Hải Vệ Quân.
"Vĩnh nhi, chính là hắn đả thương Kim Cương, còn bóp cổ ngươi sao?" một người tướng lĩnh Hải Vệ Quân nói.
"Đúng vậy Trần thúc!"
Thế Văn Vĩnh nâng cổ lên, "Người xem vết hằn trên cổ ta, đều là do hắn ban tặng." Nói xong, hung tợn trừng Lăng Tu.
Trần Diệp Phi vừa nhìn, trên cổ Trần Thế Vĩnh quả nhiên có vài vết tím bầm, nhất thời là nổi trận lôi đình: "Ngươi yên tâm, ta với ngươi ba là hảo huynh đệ, ngươi bị người khi dễ như vậy, ta nhất định lấy lại công đạo cho ngươi, rồi lại nói, trên Chính Nghĩa đảo sẽ không tha cho kẻ cắp hạ thủ tàn nhẫn như vậy."