Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 830 - Chương 831: Không Ngờ

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 831: Không ngờ

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

"Bắt cái hung đồ này lại cho ta!" Trần Diệp Phi vung tay lên hướng hơn ba mươi Hải Vệ Quân hạ lệnh.

"Chậm đã!"

Lăng Tu quát lên, "Ngươi cũng không muốn làm rõ ràng chuyện đã xảy ra?"

"Đúng vậy, là bọn hắn vu hãm chúng ta là kẻ trộm trước, không có bằng chứng còn muốn lục soát chúng ta, là do chúng ta muốn tự vệ mới ra tay." Dao Linh Ngọc chỉ vào đám người Thế Văn Vĩnh nói.

"Mặc kệ người nào ra tay trước, đều không sửa đổi được sự thực việc các ngươi hành hung đả thương người ở trên Chính Nghĩa đảo, ta là trung sĩ Hải Vệ Quân, tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho hành động như vậy." mặt Trần Diệp Phi đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt.

"Trần thúc, chớ nhiều lời cùng hắn, bắt hắn trở lại thẩm vấn là được rồi." Thế Văn Vĩnh đã không kịp chờ đợi muốn giáo huấn Lăng Tu thật tốt.

Cô gái xinh đẹp Bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, người này dường như không phải cư dân trên đảo chúng ta, nhất định là tới từ hải ngoại, có lẽ là hải tặc."

"Hải tặc?"

Trần Diệp Phi nghe vậy, mắt nhất thời trừng lớn, "Lại có hải tặc dám đến Chính Nghĩa đảo chúng ta, thực sự là Thiên Đường thì ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại xông tới."

Lăng Tu lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, nói Chính Nghĩa đảo, nói là Hải Vệ Quân, hiện tại ở trong mắt hắn đều là một đám hề hết, vu khống người khác là kẻ trộm, dứt khoát nói người khác là hải tặc, dường như người khác có thân phận gì, có tội hay không, đều do bọn họ há miệng định đoạt.

Đúng lúc này, từ trong đám người chung quanh bỗng nhiên thoát ra một thân ảnh, độ thật nhanh, tựa như một đạo thiển điện hướng về phía Thế Văn Vĩnh.

Thế Văn Vĩnh lúc này đang đắc ý nhìn Lăng Tu, căn bản cũng không có ngờ tới bên cạnh sẽ lao tới một người, hắn không ngừng trợn to mắt, hắn thấy rõ mặt người kia.

Là hắn?

Là cái tên bị chính bản thân lầm lầm là kẻ trộm, kết quả lại chứng thực người phu nữ kia quên mang ví tiền mà thôi.

Tại trong nháy mắt đó, khuôn mặt Vương Khải Sáng dữ tợn hung ác dị thường, ở trong mắt hắn, Thế Văn Vĩnh thấy được cừu hận sâu tận xương tủy. Ánh mắt dời xuống, sắc mặt Thế Văn Vĩnh đột nhiên thay đổi, lông tơ cả người cũng dựng hết cả lên.

Đó là một thanh chủy thủ, mũi nhọn bắn hàn quang ra bốn phía, lãnh ý lành lạnh!

"Hắn... Hắn là muốn giết ta?"

Thế Văn Vĩnh hoảng sợ, bản thân chính là Học viên của học viện Hải Vệ Quân, luôn được cư dân trên đảo tôn sùng, tuy rằng ngày hôm nay hiểu lầm đối phương, nhưng đối phương cũng không có lý do giết bản thân mới đúng chứ.

Rồi lại nói, thân là cư dân trên Chính Nghĩa đảo, hắn làm sao dám giết mình?

"PHỐC ~ "

Hết thảy nghi vấn đều bị một trận đau nhức thay thế.

Cúi đầu vừa nhìn, chủy thủ đã đâm vào thắt lưng, lưỡi chủy thủ dài khoảng 20 cm đã đâm vào toàn bộ, máu tươi nóng hổi phun ra từ trong vết thương, chảy xuống từng giọt một, dị biến bất ngờ xuất hiện không kịp đề phòng, để cho hắn không kịp phản ứng chút nào.

Vương Khải Sáng hai mắt đỏ ngầu, giống bị ma quỷ phụ thân, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ: "Đều là bởi vì ngươi, đều là bởi vì ngươi mà con trai của ta mới chết, ngươi cái tên vương bát đản, lão tử muốn giết ngươi là vì muốn ngươi đề mạng cho con trai của ta!"

Một bên thì gào thét như điên như, liên tục đâm chủy thủ ở trong tay, trong thời gian một cái nháy mắt thì đã đâm tới bốn nhát, máu loãng phun thành vòi, trong mắt của hắn, là hận ý ngập trời.

Cô gái bên cạnh sợ đến hoa dung thất sắc, điên cuồng thét lên.

Trần Diệp Phi cũng trợn to hai mắt, cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện bực này, nhi tử của hảo huynh đệ hắn, cư nhiên bị người khác đâm ở trước mắt của hắn, hơn nữa còn không ngừng thọc, nhát nào cũng là chí mạng cả.

Người kia là ai?

Hắn sao lại có lá gan giết chết Học viên của học viện Hải Vệ Quân?

Nhìn Thế Văn Vĩnh ngã vào trong vũng máu, máu loãng phun ra từ trong vết thương, nội tâm hắn lo lắng tới cực điểm, gầm hét lên: "Cuồng đồ lớn mật, cút ngay cho ta!"

Sai bước lên trước, đá một cước vào ngực Vương Khải Sáng.

Lực lượng kinh khủng dùng điểm tiếp xúc làm trung tâm lan ra bốn phía, chỉ nghe "Răng rắc" mấy tiếng xương sườn gãy vang lên, Vương Khải Sáng tựu như diều đứt giây bay về phía sau, quẳng nện ở trên mặt đất.

Sau khi ngã xuống phun ra một ngụm máu tươi, lỗ mũi trên mặt đều là máu, chủy thủy trong tay cũng bay ra ngoài. Hắn giùng giằng bò ngồi dậy, trước tiên nhìn lại hướng Thế Văn Vĩnh, khi nhìn thấy Thế Văn Vĩnh nằm ở trong vũng máu miệng liên tục tràn máu ra, thân thể không được co quắp thì, hắn hài lòng nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng nhuốm máu.

Cười cười, rồi lại lệ rơi đầy mặt, cười mang theo vẻ bi phẫn cùng khoái ý, như là phát điên vậy.

Mọi người chung quanh cảm thụ được một cảm giác xúc động đến tự linh hồn thượng, biểu hiện trên mặt không đồng nhất, có khiếp sợ, có nghi hoặc, còn có sợ hãi...

"Hắn lại có thể hành hung trước mặt mọi người, còn công kích Học viên của học viện Hải Vệ Quân!"

"Điên rồi, hắn nhất định là điên rồi."

"Chính Nghĩa đảo làm sao lại có loại hung đồ như vậy, thực sự là thật là đáng sợ."

Nghị luận ầm ĩ, thanh âm cũng là nghiêng về một phía, đều là trách cứ Vương Khải Sáng.

Một người biết chuyện thần tình chất phác lẩm bẩm: "Con hắn sốt cao tới mức tử vong, nếu mà hắn không có bị xem nhầm thành kẻ trộm, về sớm một chút thì con trai của hắn cũng không có bị chết."

Cái gì?

Thì ra là như vậy!

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục hiểu vì sao Vương Khải Sáng sẽ phát điên như vậy.

Dao Linh Ngọc ngay từ đầu cũng cảm thấy nghi hoặc vì hành vi của Vương Khải Sáng, lúc này nghe được thanh âm ở chung quanh, nhất thời đồng tình với Vương Khải Sáng.

"Thương thế của hắn rất nặng, ta đi giúp hắn một chút sao?!" Nói xong, liền chạy tới hướng Vương Khải Sáng.

Lăng Tu không có ngăn cản nàng, mặc dù nói không muốn xen vào việc của người khác, nhưng hắn rất thưởng thức Vương Khải Sáng, vài đao này, hắn cảm thấy đâm tốt, đâm tới làm trong lòng hắn tương đối thoải mái, đám người này nên bị giáo huấn!

Trần Diệp Phi đang gọi Thế Văn Vĩnh vài tiếng, Thế Văn Vĩnh đã quy thiên, khóe mắt như sắp nứt ra, đứng lên quát với Vương Khải Sáng: "Hành hung trước mặt mọi người, quả nhiên là tội ác tày trời, hôm nay ta sẽ lấy tính mệnh của ngươi, sát nhân cuồng đồ, ngươi nạp mạng cho ta!"

Tiếp nhận một thanh trường đao từ trong tay bộ hạ, rống một tiếng lao tới hướng Vương Khải Sáng.

Hắn mới vừa khẽ động, Lăng Tu cũng động, thân hình như điện, đã lao tới gần hắn, tay bởi vì phải đỡ bọc vật tư trên lưng, chỉ có thể động cước. đùi phải dùng thế lôi đình đảo qua không gian, đầu ngón chân tinh chuẩn điểm kích vào mu bàn tay của Trần Diệp Phi.

Trần Diệp Phi cảm thấy tay tê rần, lại cũng không cách nào nắm được chuôi đao, đại đao cứ như vậy bay ra ngoài.

Mọi người chung quanh khiếp sợ thất sắc, không cách nào tưởng tượng khi Lăng Tu cõng sau lưng một cái túi to như vậy mà vẫn có thể lao đi nhanh như vậy, hơn nữa đá một cước vào tay Trần Diệp Phi đá bay đại đao ra ngoài, phải biết rằng, Trần Diệp Phi là trung sĩ trong Hải Vệ Quân a, thực lực phi phàm, coi như là hai mươi người thường cũng sẽ không phải là địch thủ của hắn, vậy mà thoáng liền bị đoạt đi binh khí, là bởi vì quá phẫn nộ mà khinh thường hay sao?

 

 

Bình Luận (0)
Comment