Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Cử động này của Lăng Tu, không thể nghi ngờ gì nữa là không nhìn thấy sự tồn tại của Thiết Thiết.
Thiết Thiết tỉnh hồn lại từ giữa kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy phẫn nộ, nàng vươn hai cánh tay nhỏ bé, lòng bàn tay phong tỏa Lăng Tu, cắn răng trắng tinh lớn tiếng hô lên: "Giết người ở trước mặt Thiết Thiết, là không thể tha thứ!"
Ba động năng lượng vô hình như từng gợn nước rung động bao phủ hướng về phía Lăng Tu, không gian sinh ra hình ảnh vặn vẹo.
Tại dưới ba động năng lượng này, Lăng Tu cảm giác thân thể mình nhất thời trở lên trầm trọng vô cùng, hoặc như là lực hấp dẫn của thế giới trở nên lớn dị thường ở trong nháy mắt, vô số khe nứt như mạng nhện lan từ mặt đất dưới chân hắn lan ra bốn phía, ngay sau đó, hai chân của hắn liền lún vào mặt đất.
Mỗi một thốn huyết nhục toàn thân, cả bộ xương đều bị lực lượng cường đại này đè ép, đau đớn lan ra toàn thân, ngay cả trường đao, cũng như là một tòa núi lớn không cách nào cầm được ở trong tay nữa, ngón tay buông lỏng, nó liền rơi xuống mặt đất.
"Ầm ~ keng"
Ở trong nháy mắt rơi xuống đất, liền tạo ra một lỗ sâu, bụi bặm quay cuồng, đất đá bắn ra, vốn cây đao chỉ nặng bốn năm cân nặng giờ lại như thiên thạch rơi xuống đất vậy, tạo ra trên mặt đất một cái hố to sâu hoắm.
Mọi người chung quanh không tự chủ được phải ngừng thở, vừa lui lại, rất sợ bị cuốn vào bên trong khu vực bị năng lượng trọng lực này bao phủ, bọn họ có thể cảm thụ được rõ ràng, ở chỗ Lăng Tu đang đứng đang có một lực ép cực kỳ, nếu mà bọn họ ở bên trong cái không gian kia, sợ là xương cốt hai chân đã bị bẻ nát rồi.
"Lăng Tu..." Dao Linh Ngọc nhăn mày lại, lẩm bẩm một tiếng, là lo lắng vì Lăng Tu.
Ánh mắt Vương Khải Sáng hoảng sợ run rẩy...
Lăng Tu vô cùng kinh ngạc không dứt, ở dưới tác dụng năng lực của Thiết Thiết, mặt đất giống như là nam châm cực lớn, mà hắn thì như cây đinh, bị hút xuống, ngay cả việc hơi hoạt động một bước cũng không thể làm được, hắn cố gắng đứng vững, dùng hết khí lực toàn thân chật vật ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiết Thiết trên không trung.
"Gấp một ngàn lần trọng lực!"
Một tiếng tê khiếu đột nhiên vang lên từ trong cổ họng của Thiết Thiết, tâm tình tức giận bao trùm toàn bộ không gian, thân thể nhỏ nhắn này đang tự do hạ xuống đầu hắn. Tốc độ càng lúc càng nhanh, uy thế càng ngày càng hung hãn, kinh khủng, cuối cùng liền giống như một ngọn núi lớn áp xuống.
Con ngươi của Lăng Tu đột nhiên co rút, công kích như vậy thì hắn mới nghe thấy lần đầu, gấp một ngàn lần trọng lực, tiểu cô nương này có thể đột nhiên tăng trong lực của một người nào đó, lực lượng sinh ra trong sát na là khó có thể tưởng tượng.
Hắn muốn tránh thoát, nhưng vì thân thể quá nặng, nặng đến mức như không khí chung quanh đã thành trạng thái cố định, trói buộc cả người hắn lại, làm hắn không cách nào nhúc nhích được.
Không có ngoài ý muốn gì thì, một chiêu này của Thiết Thiết, hoàn toàn sẽ trúng mục vào Lăng Tu, thời điểm đang rơi xuống trên mặt đất, tốc độ của nàng đã đạt tới cực hạn, giống như một tia chớp vậy.
"Ầm ~ "
Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên trong phiến không gian này, một cổ kình phong cường đại làn về bốn phía, lực lượng cuộn trào mãnh liệt đầy người ở gần lui về phía sau ba bốn thước, rất nhiều người ngửa mặt tè ngã xuống đất, hỗn loạn thành một mảnh.
Khi cỗ kình phong gào thét lao tới thì, một cổ năng lượng lục sắc từ trong thân thể nàng tuôn ra, bao bọc nàng và Vương Khải Sáng lại, tạo thành một cái vòng bảo hộ, bảo hộ bọn họ ở bên trong, mặc cho kình Phong Cuồng khiếu ở bên ngoài, bọn họ lại không có nửa điểm ảnh hưởng.
Ngay chính giữa con Đường, cát bụi che trời, gió xoáy bao trùm tất cả, thân ảnh Thiết Thiết cùng Lăng Tu tạm thời bị che lấp.
Một kích như vậy, như là thiên thạch giáng xuống từ trên trời, uy lực kinh người, kinh khủng đến cực điểm.
Một hồi lâu sau, cuồng phong cùng cát bụi mới dần dần tán đi, lúc này trong mắt mọi người, xuất hiện một cái hố to sâu chừng bốn năm thước, vô số thấy khe rãnh kéo dài trên mặt đất, đường phố bị hủy không còn hình dáng gì.
Mỗi người ở đây, đều cảm thụ được một nỗi run sợ phát ra từ linh hồn, trong lòng không nhịn được mà suy nghĩ: Lực phá hoại như vậy là do một tiểu cô nương bảy tám tuổi tạo thanh sao?
Thiết Thiết phủi bụi trên người một cái, bay ra từ bên trong hố to, mím môi nói, vô cùng hài lòng nhìn phía dưới.
Vừa nhìn vào trong cái hố thì, không khỏi kinh ngạc thất sắc, bên trong cái hố ngoại trừ đá vụn, thì đâu có thân ảnh của Lăng Tu đâu.
Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là hài cốt bị đập không còn chút gì sao?
Dao Linh Ngọc lúc này thu hồi năng lực đứng lên, chạy tới hướng hố to, sau khi tỉ mỉ tìm tòi bên trong cũng không phát hiện thân ảnh của Lăng Tu thì, mắt nhất thời là đỏ một vòng, lại hô hoán nói: "Lăng Tu, Lăng Tu..."
Bầu trời vốn đang trong vắt không mây bỗng nhiên có rất nhiều mây đen kéo tới che cả ánh mặt trời, khiến cho sắc trời đều trở nên dị thường ảm đạm.
Thiết Thiết tựa hồ không có bất kỳ hứng thú gì đối với Dao Linh Ngọc, cũng không cảm thấy nàng có cái uy hiếp gì, chỉ là chu cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn phong vân biến sắc trên bầu trời, nghi ngờ tự lẩm bẩm: "Di, hình như trời muốn mưa." Rồi lại ngây thơ chất phác hướng mọi người hô to, "Trời sắp mưa, các ngươi còn đứng ở nơi này làm gì, nhanh về nhà thu quần áo a!"
Mọi người nghe vậy, đều nhưn chim muông bay tán loạn, bọn họ cũng không cảm thấy Thiết Thiết là gọi bọn hắn về nhà thu quần áo, mà gọi là bọn họ rời đi, nếu không rời đi rất có thể sẽ bị vạ lây.
"Đăng đăng đăng ~ "
Một đợt tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến từ xa đến gần, hai đội mặc đồng phục Hải Vệ Quân xuất hiện ở nơi này, khống chế hiện trường.
Một người cao lớn đi ra, trên mặt có một cái vết thương như một con rết nằm trên đó, mắt phải mang một cái che mắt màu đen, tóc trát thành từng sợi, mỗi một sợi đều vô cùng bén nhọn, như là từng cây cương thứ màu đen, không có lông mi, hai con mắt bắn hàn tinh, chính là thiếu tá Trọng An Chính Nghĩa đảo.
Ở bên cạnh hắn, lại là Lâm Dao.
Mặc áo ngắn tay màu đỏ trắng, cổ tròn lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, quần đùi màu lam nhạt lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn mê ngươi, trên cổ tay trái là một cái vòng tay, mâu quang tỉnh táo bình tĩnh.
"Trọng An, sao bay giờ các ngươi mới đến a, Thiết Thiết đã kết thúc hung thủ." Thiết Thiết khoanh hai tay để trước ngực, hơi oán trách nói.
"Đây không phải là vì ta tin tưởng năng lực của Thiết Thiết sao."
Trọng An cười hắc hắc, cầm một điếu thuốc, trêu ghẹo nói, "Rồi lại nói, ta cũng không biết bay a, sao có thể chạy nhanh như ngươi được."
"Hừ, lại nữa rồi, luôn tìm lý do."
Thiết Thiết như một cái tinh linh bay đến gần hắn, vươn tay nhỏ bé gõ một cái vào đầu Trọng An.
Trọng An sờ sờ đầu, hồn nhiên không thèm để ý đến những thứ này, liếc nhìn hố to, hơi có chút kinh ngạc nói: "Ngay cả gấp một ngàn lần trọng lực cũng đã đem ra hết, tên này lợi hại như vậy sao?"
"Không lợi hại đâu, là quá tàn nhẫn, Thiết Thiết cũng không muốn cho hắn sống thêm một hác." Thiết Thiết chu cái miệng nhỏ nhắn tức giận nói.
"Thiết Thiết, hung đồ đâu?" Lâm Dao hỏi một tiếng.
Thiết Thiết đắc ý ưỡn ngực, cười nói: "Đã hài cốt không còn, hì hì..."