Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 835 - Chương 836: Tử Vong Cận Kế

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 836: Tử vong cận kế

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Hài cốt cũng đã không còn?

Lâm Dao ngẩn người, liếc nhìn cái hố to xếp đầy đá vụn, trong lòng không khỏi có chút đồng tình với cái tên gia hỏa xui xẻo kia. Khi thấy Dao Linh Ngọc nằm sấp trên cái hố hô hoán liên tục thì, vừa nghi hoặc hỏi: "Nàng là người nào, là cùng một bọn với tên hung đồ kia sao?"

"Thiết Thiết cũng không biết, bất quá, hẳn là bọn họ đi cùng nhau!" Thiết Thiết gãi đầu một cái, không xác định nói.

Lâm Dao đang chuẩn bị hỏi một chút về tình huống cụ thể thì, lại nghe rõ rang được tiếng Dao Linh Ngọc kêu, Lăng Tu, tên này giống như là một tiếng chuông lớn, nặng nề đánh vào linh hồn của nàng, nàng cho là mình nghe lầm, thế nhưng lại tỉ mỉ nghe lại, nữ hài kia đúng là kêu tên Lăng Tu.

Là trùng tên trùng họ hay sao? Hay là người nàng kêu chính là... Hắn?

Lâm Dao ngơ ngẩn, tâm thần run rẩy dữ dội, hai tay không tự chủ được mà rung động, kích động, khẩn trương, thấp thỏm, phẫn nộ... tâm tình giống như hỏa sơn là bị đè nén thật lâu, cảm thấy khó có thể tin.

"Nếu là đồng bọn, vậy thì cũng giết đi, còn giữ làm cái gì." Trọng An cười gằn đi từng bước một tới hướng Dao Linh Ngọc, trên người hiện ra một cổ sát ý âm lãnh.

"Không, ngươi không thể giết nàng, nàng là người tốt." Vương Khải Sáng như phát điên bò lên, đưa hai cánh tay ra chặn đường đi của hắn lại.

Mặt Trọng An không chút thay đổi, nhàn nhạt quát mắng một tiếng: "Cút ngay!"

Ở dưới ánh mắt soi mói của hắn, Vương Khải Sáng cảm thấy mình như bị một con Độc xà để mắt tới, tùy thời đều có thể bị mất mạng, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa, nhưng Vương Khải Sáng cũng không có tránh ra, quỳ gối trên mặt đất dập đầu cầu khẩn nói: "Tất cả mọi chuyện đều là bởi vì ta mà có, ta mới đúng là tội nhân, muốn giết cứ giết ta đi, Trọng An thiếu tá, cầu ngươi buông tha cho nàng, van ngươi!"

Thần tình của Trọng An lạnh lùng, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một con kiến hôi vậy.

"Ta kêu ngươi cút nghe không, ngươi không nghe được sao?"

Vừa dứt lời, trực tiếp đá một cước đá Vương Khải Sáng ra ngoài, một cước này cũng không nhẹ, Vương Khải Sáng tựa như một quả cầu da quay cuồng bay đi ra ngoài, ngũ tạng lục phủ như là bị đè ép vào nhau ở trong nháy mắt, thống khổ không chịu nổi, cuối cùng ho ra từng ngụm máu máu, hắn vốn đã bị thương nặng, tuy rằng đã được Dao Linh Ngọc trị liệu, nhưng khi bị thương lần thứ hai, mệnh của Vương Khải Sáng thoáng cái đã mất đi hơn phân nửa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Quét sạch hết thẩy cản trở, Trọng An tiếp tục đi tới hướng Dao Linh Ngọc, ở trong định nghĩa của hắn, trên đời chỉ có hai loại người có tội và vô tội, mà rất hiển nhiên, là đồng bọn của hung đồ thì, tất nhiên chính là người có tội, vậy thì phải giết!

Nhưng khi hắn được tới được bốn năm buoc81 thì, chân phải cảm giác được một cổ trở lực to lớn, cúi đầu vừa nhìn, lông mày trơ chọi nhất thời dựng lên, bởi vì chẳng biết từ lúc nào Vương Khải Sáng đã leo lên, gắt gao ôm lấy đùi phải của hắn, ngăn cản hắn tiến về phía trước.

"Ngươi muốn chết?"

Trên mặt Trọng An không có một tia cảm súc, khóe miệng co rúm, mặt lộ sát cơ.

Miệng mũi của Vương Khải Sáng tràn đầy máu, khuôn mặt ảm đạm tới cực điểm, hắn khổ khổ cầu khẩn nói: "Trọng An thiếu tá, cầu... Cầu ngươi thủ hạ lưu tình, van ngươi..." Thanh âm khàn khàn, run rẩy, mỗi một chữ, đều có máu loãng ùa ra.

Lâm Dao cảm giác chua xót, có thể làm một người cầu tình như vậy, thị tuyệt sẽ không phải là người đại ác.

"Này, ngươi làm gì, mau buông Trọng An ra." Thiết Thiết hướng Vương Khải Sáng hô.

Vương Khải Sáng lại hồn nhiên không nghe, ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin: "Van cầu ngươi, Trọng An thiếu tá, nàng là người tốt, ngươi... Ngươi không nên thương tổn nàng..."

"Hừ, đồng đảng của hung đồ mà là người tốt?"

Trọng An hừ nhẹ một tiếng, cười gằn nói, "Xem ra ngươi và hung đồ này cũng có liên hệ không nhỏ, bằng không ngươi cũng sẽ không vì nàng mà cầu xin như vậy, người giống như ngươi vậy, cũng nên giết đi."

Nói xong, bội đao bên hông ra khỏi vỏ như thiểm điện, vẽ ra một đao mang trên không trung, "PHỐC" một tiếng sau đó đâm vào người Vương Khải Sáng, xuyên thấu qua lồng ngực, xuyên qua trái tim, máu tươi bắn ra, hoàn toàn cắt đứt sinh cơ của Vương Khải Sáng.

Vương Khải Sáng trừng trừng hai mắt, thân thể co quắp kịch liệt, đại lượng máu tươi tuôn ra từ trong miệng, khi trường đao rút ra khỏi người hắn thì, ý thức liền tiêu tán trong sát na, ngẹo đầu, bỏ mình tại chỗ.

"Đáng đời, đã kêu ngươi buông Trọng An ra rồi!" Thiết Thiết bĩu cái miệng nhỏ nhắn, rất là rầu rĩ không vui nói.

"Này..."

Lâm Dao há miệng rất muốn nói cái gì đó, lại cuối cùng không nói được gì, nàng cảm giác chính nghĩa đã xảy ra vặn vẹo, thân là người giữ gìn chính nghĩa, tại sao có thể ở lúc mọi chuyện còn chưa rõ ràng thì đã tùy ý cướp đoạt tính mạng của người khác rồi.

Trọng An liếc mắt nhìn thi thể Vương Khải Sáng nằm trên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như là vừa làm một sự tình không quan trọng gì cả, tiếp tục bước tới hướng Dao Linh đi, lại phát hiện Vương Khải Sáng tuy rằng đã chết mất, nhưng vẫn ôm ở đùi phải của hắn thật chặt. Hắn không quan tâm, thật sự kéo thi thể Vương Khải Sáng đi vài bước, vốn cho rằng Vương Khải Sáng mất đi tính mệnh sẽ buông lỏng ra, ngoài dự liệu của hắn là, Vương Khải Sáng vẫn gắt gao ôm đùi phải của hắn như cũ.

Một thi thể không có sinh mệnh, lại tiếp tục hoàn thành chuyện lúc sinh tiền, đây là lực ý chí cường đại dường nào a!

Tâm thần Lâm Dao run rẩy dữ dội, linh hồn bị một màn trước mắt này làm xúc động.

"Thực sự là hao tổn tâm trí a!" Trọng An thở dài một tiếng, dùng chân trái làm trục tâm, đùi phải chợt vung về phía trước.

Thi thể Vương Khải Sáng ôm lấy hắn đùi phải tựa như một quả đạn pháo vậy bay vụt ra ngoài, ngã trên mặt đất cách hơn mười mét mới dừng lại.

Dao Linh Ngọc lúc này mới phát giác được dị trạng, thu hồi ánh mắt từ đáy hố, nghiêng đầu, liền nhìn thấy thi thể Vương Khải Sáng, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt, sau khi chết biểu tình không có chút thống khổ nào, ngược lại nó lại lộ ra vẻ lo lắng, như là đang hò hét với nàng: Nhanh ~ chạy!

Tê...

Dao Linh Ngọc cũng hít một hơi, đột nhiên, một cái bóng đen đi lên, đem cả nàng người đều bao phủ lại.

Quay đầu nhìn lại, thì thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng ở trước mặt của mình, khuôn mặt hung thần ác sát, dường như ma quỷ đang nhe răng cười vậy, trong tay còn cầm một thanh trường đao nhuốm máu, máu tươi nhỏ từng giọt theo mũi đao chảy xuống mặt đất.

"Ngươi... Ngươi..."

Dao Linh Ngọc sợ đến toàn thân phát run, nàng cho rằng thiên yêu sư chính là nhân loài đáng sợ nhất trên thế giới này, nhưng người trước mắt này, còn muốn đáng sợ hơn so với thiên yêu sư, khí tức trên người tựu như ma quỷ ăn thịt người vậy.

"Cho ngươi ba mươi giây!"

Trọng An khiêng trường đao trên vai, kiệt kiệt cười lạnh nói, "Vì gương mặt ngươi có phần xinh đẹp, cho ngươi ba mươi giây lưu lại di ngôn, ba mươi giây sau, ta sẽ chặt đầu ngươi xuống."

Ở dưới uy hiếp của tử vong, Dao Linh Ngọc khó hơn nữa giữ vững bình tĩnh, nước mắt sợ hãi tuột xuống từ khóe mắt, sắc mặt trắng bệch không gì sánh được.

Mưa cũng bắt đầu rơi trên mặt đất phát sinh từng tiếng âm hưởng “phốc phốc”.

"Một "

"Hai "

...

Trọng An đã bắt tính thời gian.

"Đừng, ta không muốn chết, ta không muốn chết!" Dao Linh Ngọc lắc đầu sợ hãi nghẹn ngào nói.

"Trọng An, nàng còn nhỏ, dù cho có làm cái chuyện gì sai lầm cũng có thể được tha thứ, ngươi cho nàng một cơ hội, không nên thương tổn nàng." Lâm Dao lớn tiếng nói.

"Mười lăm "

"Mười sáu "

Trọng An cười nhạt, tiếp tục tính thời gian, căn bản là không thèm để ý tới việc Lâm Dao cầu tình.

 

 

Bình Luận (0)
Comment