Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Nước mưa tí tách rơi xuống, làm ướt toàn bộ thế giới...
Sau khi đếm tới hai mươi lăm, Trọng An giơ trường đao trên vai lên thật cao lên, đao phong bén nhọn đầy hàn mang, giống như một chuôi Ma Đao đầy sát ý lành lạnh, có thể chém hết tất cả, Dao Linh Ngọc run lên.
Lâm Dao muốn ngăn cản, nhưng nơi này là Chính Nghĩa đảo, không phải là Hương Đảo, sẽ có cách nghiêm trị khác nhau, nàng là người ngoài, nàng không có lý do gì để đứng ra ngăn cản thiếu tá Trọng An, hơn nữa nàng cũng lo lắng việc chọc giận Trọng An, dù sao thù của ca ca nàng cũng phải cần có người này giúp mới được.
Thiết Thiết tựa hồ đã xem thấu tâm tư của nàng, an ủi: "Tỷ tỷ, đồng bọn của hung đồ là không đáng để đồng tình, Trọng An làm như vậy là đúng."
Lâm Dao không biết nên nói cái gì, nếu là tiểu cô nương thông thường, sau khi nhìn thấy hình ảnh giết người như thế này thì sớm đã hoang mang lo sợ rồi, nhưng Thiết Thiết trước mắt này lại không giống như vậy, mặt không đổi sắc, phảng phất như những sinh mệnh này đối với nàng mà nói thì nó như là cỏ rác mà thôi.
"Đã đến giờ, ngươi nên lên đường!" Trọng An nhìn Dao Linh Ngọc vì sợ hại mà phát run, kiệt kiệt cười lạnh một tiếng nói.
Nhưng ở lúc này, bên trong hố truyền đến một tiếng nổ vang, rất nhiều đất đá bắn ra.
"Ân?" Trọng An nhíu lông mày, mang theo một tia lười biếng nhìn phía dưới hố to.
"Đã xảy ra chuyện gì, Trọng An?" Thiết Thiết có lòng hiếu kỳ rất nặng, nhanh chóng bay tới.
Lâm Dao chạy tới sau đó cũng đứng im.
Vừa nhìn xuống đáy hố, nhất thời là ngây ngẩn cả người, một bàn tay đưa ra khỏi cái hố, móng tay là màu đen nhánh, da dẻ ảm đạm đến cực điểm, thoạt nhìn thì như nó không có chút huyết sắc nào, không giống như là một bàn tay của người sống, mà như là một con tay của người chết.
Nhưng, tay của người chết sao lại đột nhiên vươn ra từ đáy hố?
Khi mấy người còn đang bất ngờ, cái tay đả đặt lên mép hố, thoáng dùng một lát lực, một người liền ngồi dậy từ dưới đáy hố, bụi đất và đá vụn trên người không ngừng rời xuống, từ từ, khuôn mặt trở nên rõ ràng.
"Lăng Tu!" Dao Linh Ngọc mừng đến chảy nước mắt.
Dĩ nhiên là hắn thật!
Ánh mắt Lâm Dao run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin, nàng đã từng huyễn tưởng qua vô số tình cảnh gặp lại Lăng Tu, nhưng vô luận như thế nào đi nữa nàng cũng không nghĩ đến nó sẽ như vậy. Một giây kế tiếp, hỏa diễm cừu hận bốc lên hừng hừng, nàng rút ra trường kiếm, tê khiếu lao tới hướng Lăng Tu.
"Thì ra ngươi ở tại đây, đền mạng cho ca ca của ta!"
Thân hình như yến, ánh mắt đầy phẫn nộ, lực bạo phát kinh người, trường kiếm vẽ ra một đường vòng cung hung hãn, mang theo kình phong gào thét hung hăng chém xuống đầu Lăng Tu.
Nhưng ở lúc này, thân ảnh Lăng Tu biến mất ở tại chỗ trong sát na, nàng vừa chém xuống đáy hố, kiếm khí tiếp tục chém về phía trước, mặt đất bị cắt cứng rắn bị chém ra một cái khe.
"Hung đồ người đâu, đã chạy đi đâu?" khuôn mặt Thiết Thiết hơi biến sắc, tìm kiếm Lăng Tu ở mọi nơi.
"Trên không trung." Trọng An ngẩng đầu, sắc mặt hồi đáp.
Nghe vậy, Thiết Thiết cùng Lâm Dao nhất tề ngẩng đầu hướng lên trời, vừa mới nhìn lên cao, thì thấy được Lăng Tu, hai cánh tay hắn đã mở rộng ra, thân hình như một cái chữ "đại", mang theo khí tức màu đỏ tươi thấm lòng người.
"Hắn không có chết!" lòng Thiết Thiết tràn đầy thất lạc nói.
Trọng An híp mắt lại, trán phóng một đạo tinh mang, đối phương hầu như sắp tách ra khỏi tầm mắt của hắn, hơn nữa mặc dù là hắn, cũng chỉ là thấy được một cái bóng phóng lên cao, tốc độ như vậy đúng là quá kinh khủng.
Lăng Tu linh hoạt bình ổn rơi xuống đất, y phục trên người đã bị nghiền nát, rất nhiều địa phương lộ ra da dẻ bên trong, hắn cúi đầu nhìn về phía Lâm Dao, thần tình lạnh lùng xuất hiện một tia ngạc nhiên, sau một khắc, khóe miệng xuất hiện một cái nụ cười tà mị: "Thật là trùng hợp, ở Chính Nghĩa đảo lại có thể gặp gỡ được Lâm tiểu thư."
Lâm Dao cắn chặt hàm răng: "Không cần nói nghiều, coi như là đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng nhất định sẽ phải lấy tính mệnh của ngươi, báo thù cho ca ca của ta!"
Nói xong, như một đầu mẫu báo lao lên tự trong hố, lao tới hướng Lăng Tu, trường kiếm ông minh rung động, thanh âm boong boong làm màng tai người ta rung động.
Chọn, tước, chặt, đâm...
Một loạt kiếm chiêu như mây bay nước chảy lưu loát sinh động đựơc xuất ra, mỗi một chiêu đều là hổ hổ sinh phong, mặt đất bị kiếm khí cắt ra từng vết nứt, Hải Vệ Quân chung quanh thấy được thì chắt lưỡi một trận, không cách nào tưởng tượng được một cái nữ tử lại có thể xuất kiếm đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất bực này.
Lăng Tu không muốn tổn thương Lâm Dao, liên tục né tránh, kiếm phong nhiều lần đều xẹt qua thân thể hắn, mạo hiểm không gì sánh được, cách một đoạn thời gian không gặp, hắn phát hiện thực lực của Lâm Dao tăng lên không chỉ một cấp độ, vô luận là tốc độ xuất kiếm hay là độ chặt chẽ, đều không thể so sánh nổi, để cho hắn muốn dễ dàng cướp đi trường kiếm trong tay nàng cũng khó.
"Thì ra hắn chính là cừu nhân của Lâm Dao tỷ tỷ a!"
Thiết Thiết lúc này mới hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời vì tức giận mà nhăn lai, thân thể nhỏ xinh bay tới hướng Lăng Tu đang chiến đấu cùng Lâm Dao, trong miệng tự lẩm bẩm, "Quả nhiên là một đại phôi đản siêu cấp, Thiết Thiết sẽ giúp Lâm Dao tỷ tỷ giết hắn."
Nàng nâng bàn tay nhỏ bé lên, cánh tay tinh chuẩn phong tỏa Lăng Tu, khi chân mày nàng dựng lên, ba động năng lượng vô hình hóa thanh từng tia rung động bao phủ tới hướng Lăng Tu, hơn nữa như là có ý thức tự chủ vậy chỉ bám vào trên người Lăng Tu.
Lăng Tu cảm giác thân thể trở nên trầm trọng như hàn thiết trong sát na, mỗi một thốn huyết nhục trên người cùng với mỗi một đầu khớp xương đều giống như là bị trói buộc lại, không cách nào nhúc nhích, một cổ khí tức lãnh liệt kéo tới, định nhãn vừa nhìn, trường kiếm của Lâm Dao đang hung hãn đâm tới hướng hắn.
"PHỐC ~ "
Mũi kiếm đâm hết vào trong ngực, xé mở huyết nhục, lại xuyên ra từ phía sau lưng, máu loãng tùy ý tuôn ra từ miệng vết thương.
Lâm Dao ngẩn ra, thật không ngờ Lăng Tu sẽ bị nàng đâm một kiếm như vậy, rồi lại nghe được một tiếng nhắc nhở "Lâm Dao tỷ tỷ, làm tốt" khi nghe lời nói này thì, nàng mới hiểu được đây hết thảy đều là vì có Thiết Thiết đang âm thầm hỗ trợ.
Nàng cũng không có cảm giác có cái gì đó không thích hợp, cừu hận trong lòng đã được phát tiết vào giờ khắc này, mắt đỏ một vòng, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tu, nghẹn ngào nói: "Khi ngươi sát hại anh ta, ngươi liền nhất định phải chết ở dưới kiếm của ta!"
"Chết ở ngươi dưới kiếm? Ta cũng không cho là như vậy!"
Lăng Tu đạm mạc nhìn nàng, màu đỏ tươi sắc con ngươi trở nên càng lấp lánh, ám ban tựa như phù chú tà ác nào đó đang làn từ cổ lên mặt, khí tức khát máu càng ngày càng đậm, tay phải bỗng nhiên vỗ một chưởng đánh vào đầu vai của Lâm Dao.
"A ~ "
Lâm Dao kêu thảm một tiếng, tựa như diều đứt giây bay về phía sau hung hăng bay đi ra ngoài, há mồm phun một ngụm máu đỏ tươi.
Sắc mặt Thiết Thiết đại biến, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lăng Tu: "Ngươi... Ngươi còn có thể động được sao?"
"Vì sao ta không thể động?"
Lăng Tu cười, đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, sau đó rút ra, tiện tay ném xuống trên mặt đất, huyết nhục chung quanh lỗ thủng nơi ngực như là sống lại vậy, vết thương khép lại rất nhanh.