Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Năng lực khôi phục nhanh chóng?
Trọng An hơi sững sờ, lập tức cười tàn nhẫn lên: "Hắc hắc... Như vậy mới có ý tứ, xem ra hôm nay có thể hoạt động gân cốt thật tốt." Vung tay lên, hướng một người tướng lĩnh Hải Vệ Quân hạ lệnh, "Sơ tán hết thảy cư dân trong phương viên một nghìn thước, ngày hôm nay ta phải từ từ chơi cùng hắn."
"Vâng, thiếu tá!"
Người tướng lĩnh này lĩnh mệnh, lập tức lĩnh suất đám Hải Vệ Quân đi chấp hành mệnh lệnh của Trọng An.
Thiết Thiết ngưng lại trên không trung, liếc nhìn sắc mặt Lâm Dao tái nhợt trên mặt đất, đã ói ra vài búng máu tươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hiện lên vẻ mặt giận dữ, đưa tay lên làm thành cái loa hướng Lăng Tu, lớn tiếng kêu lên: "Gấp nghìn lần trọng lực!"
Ba động năng lượng bao phủ Lăng Tu, nghìn lần trọng lực, thân thể Lăng Tu thoáng cái tăng tới hơn sáu mươi tấn, loại cảm giác này giống như là có một ngọn núi lớn đè ép trên lưng.
"Oành ~ "
Lăng Tu quỳ một chân trên đất, dùng hai tay chống đất mặt mới ổn định lại được thân hình, mặt đất dưới chỗ hắn đứng đã xuất hiện vết nứt, hoàn toàn không chịu nổi thể trọng bây giờ của hắn. Ở dưới kỹ năng gấp ngàn lần trọng lực, hắn cảm giác như sắp không thở nổi, cơ thể toàn thân đều không ngừng rung động.
"Hừ, Thiết Thiết cũng không tin ngươi còn có thể động!"
Thiết Thiết thở phì phò nói một câu, "Lại tiếp một cái gấp ngàn lần trọng lực, đập vỡ ngươi thành thịt nát."
Nói xong, năng lực của nàng liền tác dụng lên chính mình, thân thể nhỏ xinh trở nên trầm trọng như núi vậy, bắt đầu rôi xuống từ trên không trung, tốc độ càng lúc càng nhanh, tới cuối cùng, giống một viên thiên ngoại thiên thạch lao xuống, tinh chuẩn đập vào trên người Lăng Tu.
"Ầm ~ "
Đại địa rung động, mặt đất lấy Lăng Tu làm trung tâm bắt đầu sụp xuống lan ra bốn phía, bụi bặm phi dương, vô số đá vụn bắn lên không trung, rồi bắt đầu rơi xuống mặt đất cùng với nước mưa.
"Oành ~ "
Lại là một tiếng vang thật lớn truyền đến, là phòng ốc hai bên đường phố bị phá nát, gạch đá rơi lả tả đầy đất, mặc dù trời đang mưa, nhưng bụi bặm này vẫn như sương mù vậy bao phủ toàn bộ không trung.
Dao Linh Ngọc kịch liệt rung động, không cách nào tưởng tượng được hình ảnh Lăng Tu sau khi chịu đựng một kích như vậy thì sẽ ra sao.
Bụi bặm dần dần tán đi, kình phong cuồng bạo cũng dừng lại, trên đường phố lại xuất hiện một cái hố to, đường kính ước chừng sáu thước, trên mặt đường thượng phủ đầy vết nứt, cả con đường đã bị hủy, thi thể Thế Văn Vĩnh và Trần Diệp Phi đã bị kình phong hất bay đến địa phương chẳng biết nào đó rồi.
"Không có khả năng, không thể nào, ngươi... Ngươi rốt cuộc là người nào?" Bên trong hố sâu đột nhiên truyền ra tiếng Thiết Thiết thất kinh.
Dao Linh Ngọc vừa nhìn vào bên trong hố sâu, nhất thời kinh hoàng sửng sốt.
Ở trung tâm hố to, chung quanh thân thể Lăng Tu dường như có một cái vòng bảo hộ trong suốt ngăn trở Thiết Thiết, tuy rằng lực lượng vẫn tác dụng ở trên người của hắn, nhưng hắn lại không tổn hao gì, ngạo nghễ mà đứng đó.
"Ngươi là quái nhân!"
Thiết Thiết muốn bay về phía trên cao, khi nàng mới vừa sinh ra cái ý niệm này thì, Lăng Tu cười nhạt, bàn tay vung một cái, bóp cổ của nàng, mặc cho nàng giãy giụa như thế nào, thì cũng không tránh thoát được.
"Tiểu hài tử nên có dáng vẻ của tiểu hài tử, đánh đánh giết giết như vậy là không tốt!" Lăng Tu phát ra sát ý lẫm liệt, năm ngón tay chậm rãi siết chặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiết Thiết đỏ lên thành màu gan lợn, nội tâm kinh hoàng không dứt, đây là lần đầu tiên từ lúc nàng chào đời tới nay bị uy hiếp tới sinh mệnh, giờ khắc này Lăng Tu ở nàng trong mắt, không khác gì một ma vương.
"Tiểu tử, buông Thiết Thiết ra!" Trọng An cắn răng gào thét, như dã thú phát cuồng, dữ tợn, cuồng bạo.
Nắm chặt đại đao, thân thể như ưng tập sát tới, hai tay vung lên, phách cương đao về phía cánh tay Lăng Tu, đao mang như gió, phảng phất như có huyết hải thâm cừu với Lăng Tu, muốn chém người này thành thịt vụn.
Tên này điên rồi? !
Trọng An vừa lên liền đã tiến công một cách điên cuồng để cho Lâm Dao khẽ run, nàng hiểu rõ Thiết Thiết ở trong lòng hắn có địa vị trọng yếu cở nào.
Đối mặt với Trọng An hung hãn như vậy, Lăng Tu đành phải buông Thiết Thiết ra, tay phải khẽ đảo, năm ngón tay hóa thành lợi trảo, dính sát theo cương đao, chụp vào yết hầu Trọng An.
Trọng An biến chiêu, cổ tay xoay chín mươi độ, cương đao từ phách chuyển thành chém ngang, biến chiêu cực nhanh, quyết đoán, làm người ta cảm thấy kinh hãi. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, cánh tay phải của Lăng Tu bị xé rách ra một vết thương, phun máu loãng bắn vào không trung, bị ép lui về phía sau bốn năm bước.
Thiết Thiết mới vừa rơi vào trong lòng Trọng An, hai mắt đẫm lệ nói: "Trọng An!"
Mắt đỏ một vòng, cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn thì rất điềm đạm đáng yêu.
Trọng An cưng chìu sờ sờ đầu của nàng: "Bất cứ ai thương tổn Thiết Thiết, ta nhất định sẽ không để cho hắn sống quá nửa canh giờ, ta bảo đảm!"
"Ân!"
Thiết Thiết xoa xoa hai mắt đẫm lệ, gật đầu, sau đó bay lên không bay đến bên cạnh Lâm Dao.
Trọng An hoạt động cái cổ một cái, nhìn Lăng Tu nói: "Chưa từng có người nào thương tổn qua Thiết Thiết, ngươi là người thứ nhất!"
"Vậy ta có nên cảm thấy vinh hạnh đúng hay không?" Lăng Tu cười nhạt, vết thương trên cánh tay phải lúc này đã khép lại.
Trọng An giận dữ phản kháng: "Ha ha... Tốt, ta cũng muốn xem ngươi là cái thứ gì!"
Thân thể hắn đột nhiên tuôn ra một Cổ uy áp cường hoành, không khí quanh mình phảng phất như đọng lại, quần áo trên thân vỡ vụn trong phút chốc, quần áo nát bấy bay tán loạn trên không trung, lộ ra một bộ ngực đầy lông, một mảng lớn đen thùi lùi, cả người hắn thoạt nhìn như một con đại tinh tinh hung tàn, dáng vẻ đặc biệt dữ tợn, kinh khủng.
Con ngươi của Lăng Tu lóe lên màu đỏ tươi, khóe miệng xuất hiện một cái nụ cười, ngoắc ngón tay hướng về phía Trọng An, trong mắt tràn đầy ý nhị khiêu khích.
"Tiểu tử, ngươi đi tìm chết cho ta!"
Trọng An hét lớn một tiếng, âm ba cuồn cuộn như tiếng sấm, Dao Linh Ngọc bị chấn đắc rung động một trận, vội vàng che lỗ tai lại. Hắn như một đạo quang điện, đập tới hướng Lăng Tu.
Lăng Tu hừ lạnh một tiếng, lực lượng cường đại ngủ đông trong cơ thể đã thức tỉnh, một cổ khí tức cường đại bạo phát ra tự trong cơ thể hắn.
Rống!
Một tiếng rông như thú gào thét phát ra từ trong yết hầu, ý niệm lực tràn ra bên ngoài, hình thành ở quanh thân một tầng áo giáp hộ thể, hắn chợt tiến một bước, hung hãn đón đánh, thân thể không tính là cường tráng trực tiếp trùng kích qua hướng Trọng An.
Hai người đều dùng tốc độ nhanh chóng chạy như điên, hai người có thể thấy rõ ràng quỹ tích vận động của nhau.
"Ầm ~ "
Một tiếng nổ rung trời, hai người hung hăng đập vào nhau.
Lực lượng mãnh liệt mênh mông cuồn cuộn, mặt đất sụp xuống, không gian xuất hiện hình ảnh vặn vẹo, Lâm Dao, Dao Linh Ngọc chỉ thấy một cái thân ảnh bay về phía sau như đạn pháo vậy, hung hăng đập vào một gian phòng, phòng ốc này nhất thời đổ nát như tờ giấy, mà một đạo thân ảnh khác thì như một cây đinh thiết vẫn vững vàng đứng ở trên mặt đất, không phải là Lăng Tu thì là ai.
Vào giờ khắc này, thân ảnh của Lăng Tu khiến cho người ta có một cổ cảm giác cao không thể leo tới, chung quanh hắn phảng phất như có một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn, như đế vương quân lâm thiên hạ uy hiếp bát phương.