Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 843 - Chương 844: 2 Người Không Hợp

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 844: 2 người không hợp

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Lăng Tu ôm lấy Dao Linh Ngọc hôn mê, rời đi cùng Khương Hạo Tuấn, Trương Nhất...

Nước mưa dần dần ngừng nghỉ, mây đen che trời chậm rãi tán đi, một lần nữa để cho ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả hòn đảo. Ở trên đống loạn thạch, Thiết Thiết gian nan leo về phía Trọng An. Lâm Dao thì khóc thất thanh, nàng cảm giác mình thật là vô dụng, cừu nhân ở trước mắt, mà nàng lại không có năng lực giết chết hắn, còn lại bị hắn hung hăng làm nhục một phen, điều này làm cho tinh thần của nàng gần như sắp tan vỡ.

Nàng muốn đạt được lực lượng cường đại hởn, để đánh bại Lăng Tu, sau đó dùng trường kiếm của nàng, một kiếm đâm thủng trái tim Lăng Tu, báo thù rửa hận, cọ rửa những gì mà Lăng Tu đã sỉ nhục ở trên người nàng!

Nhưng thực tế tàn khốc làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng, vô lực, hoàn toàn nhìn không thấy hi vọng, cho dù là nàng đã rất nỗ lực tăng lên thực lực của mình, nhưng kết quả nàng vẫn không có chút năng lực nào ở trước mặt Lăng Tu, nàng không chịu nổi một kích.

( Trên Mắt Đỏ)

"Đệt con mẹ nó, lão đầu ta liền biết là ngươi lại đi gây chuyện mà, ở mỗi khi đến một cái đảo nào đó, ngươi không làm chút chuyện gì thì người không thấy thoải mái mà."

Lăng Tu trở lại thì, Phong lão đầu liền vừa hút thuốc vừa lớn tiếng quở trách Lăng Tu, chờ khi hiểu chuyện đã xảy ra thì, nhất thời là sợ đến rùng mình, thiếu chút nữa tè ngã xuống đất.

"Gì? đánh nhau Cùng thiếu tá Trọng An của Chính Nghĩa đảo, ngươi ngươi ngươi... Ngươi không thể bớt kiếm chuyện được ah, chúng ta còn ở chỗ này làm gì, mau hạ buồm xuống rời đi ngay a, nếu như Trọng An đuổi theo, chúng ta cũng đừng mong chạy nổi." Nước bọt phun loạn.

"DCMN, Lão Lăng, tên đầu trứng này là người nào a, thế nào lại có thể tùy ý hò hét như vậy?" Trương Nhất nhìn không được, đứng ra chen vào một câu.

Lăng Tu còn chưa đáp, nghe được người khác gọi mình là đầu trứng, Phong lão đầu nhất thời phát hỏa, thổi râu mép trừng Trương Nhất quát mắng nói: "Đệt con mẹ nó, lão tử là thuyền trưởng, ngươi chui ra từ chỗ nào hả?"

Vốn chính là muốn đùa giỡn uy phong ở trước mặt người xa lạ, lúc này mới lớn tiếng trách cứ Lăng Tu, lại lại đùa giỡn không thành, ngược lại bị người khác đụng chạm tới chỗ đau của hắn.

"Thuyền trưởng? Ngươi là thuyền trưởng?"

Trương Nhất hồ nghi liếc nhìn Lăng Tu, thấy Lăng Tu không có phản bác lời của lão đầu, trong lòng liền tin bảy tám phân, trên mặt lại không chút ý sợ hãi nào, giễu giễu nói, "Ha hả... Ngươi nếu không nói, ca còn tưởng rằng ngươi là cụ ông quét rác đó."

Phong lão đầu nổi trận lôi đình, bắt tay áo làm bộ muốn đánh: "Ngươi cái tên trên miệng treo hai cây lạp xưởng kia nói cái gì, có dũng khí nói lại một lần cho lão đầu ta nghe?"

Vừa nghe đến hai chữ lạp xưởng, Trương Nhất cũng nổi giận, cắn răng nói: "Lão trứng đầu, tin hay không lão tử đem ném ngươi cho cá mập ăn không!"

"Đệt con mẹ nó, phải thử một chút?"

"Đến a, ngươi cho là ca sợ ngươi?"

Khí thế trên người Trương Nhất liền được kéo lên, sát ý chậm rãi tràn ra bên ngoài thân, dáng dấp hung thần ác sát vô cùng đáng sợ.

Lần này Phong lão đầu kinh sợ rồi, nào dám thực sự đánh nhau một trận cùng Trương Nhất, nhưng như thế nào đi nữa mà nói thì cũng không có thể ném mặt mũi, lui về phía sau vài bước, hai tay khoanh để xuống trước ngực, làm ra một bộ dáng vẻ thế ngoại cao nhân, phất phất tay nói: "Ngươi không có tư cách đánh cùng lão đầu ta, Khương tiểu tử, lên, dạy cho hắn một chút quy củ ở trên thuyền của chúng ta."

Nhưng mà, Khương Hạo Tuấn cũng rất không cho hắn mặt mũi, quay đầu đi.

Phong lão đầu lúng túng, tiến đến trước mặt hắn, nhỏ giọng rỉ tai nói: "Ngươi làm gì, nhanh lên a, đừng làm cho lão đầu ta mất mặt."

"Đánh cái gì đánh, hắn là bằng hữu của Tu ca." Khương Hạo Tuấn tự mình dùng vải lau long đao.

"Đệt con mẹ nó, mới tới mà không ra oai phủ đầu, sau này hắn còn cao đến đâu, nhanh lên, sau nay chúng ta còn gặp nhau nhiều, không thể để yếu thế được." Phong lão đầu một trận to lớn lừa dối.

"Thiết!"

Khương Hạo Tuấn liếc mắt nhìn hắn, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, căn bản không bị hắn lừa.

"Tiểu tử trời đánh, lão đầu ta nhớ kỹ ngươi!" Phong lão đầu hổn hển kêu lên.

"DCMN, ngươi tới cùng có tới hay không?"

Trương Nhất không nhịn được nói, "Nếu như nhận thua, liền nhanh chóng xin lỗi cho ca, nhìn xem ở việc ngươi là bằng hữu của Lão Lăng, ca không tính toán nhiều với ngươi."

"Xin lỗi? Đệt con mẹ nó, ta có lỗi gì với người, ngươi lên tiếng mắng ta trước, còn lâu ta mới xin lỗi với ngươi?" Phong lão đầu phát cáu nói.

"Ca mắng ngươi lúc nào, không phải là gọi ngươi một tiếng đầu trứng thôi sao? đầu Ngươi trơ trọi như vậy, thoạt nhìn tựa như một cái trứng hoàng kim, lẽ nào ca gọi sai rồi?" Trương Nhất nói.

Phong lão đầu tức vô cùng, hỏi lại: "Vậy ngươi thì sao, lão tử nói ngươi đeo hai cây lạp xưởng hì cũng sai rồi sao?"

Lần này, Trương Nhất đã tức giận thật.

"Mẹ nó, ca kéo nát cái miệng thúi của ngươi!"

"Đến a, có bản lĩnh liền đến cho ta, đừng tưởng rằng lão tử sợ ngươi!"

Hai người xoa tay, cho nhau trừng mắt đối phương, mắng tới mặt đỏ tới mang tai.

"Có yên tĩnh một chút được không ?"

Đang lúc bọn hắn như hai con gà trống tức giận chuẩn bị tấn công nhau thì, Lăng Tu quát khẽ một tiếng phảng phất như ẩn chứa ý nhị không thể cãi lại, để cho bọn họ nhất tề ngừng tay, cũng ngậm miệng lại, cuối cùng lại trừng thượng nhau sau đó liền đi trở lại vị trí của mỗi người.

Lăng Tu một mực chăm sóc cho Dao Linh Ngọc, qua một thời gian hôn mê, Dao Linh Ngọc lúc này mới chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, đợi khi thấy rõ Lăng Tu thì, liền nhịn không được lên tiếng hỏi: "Lăng Tu, ta ở đâu?"

"Mắt Đỏ." Lăng Tu trả lời.

"Ta không có chết?" Dao Linh Ngọc hỏi.

"Muội tử, ngươi đương nhiên không chết, là ta cứu ngươi nga, hắc hắc hắc..." Trương Nhất nhanh chóng nói tiếp.

Dao Linh Ngọc thấy một cái khuôn mặt xa lạ, có chút bán tín bán nghi: "Ngươi đã cứu ta?"

"Đúng vậy, ta cứu ngươi, bất quá ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không cần ngươi lấy thân báo đáp, ca cũng không phải là cái loại người tùy tiện." Trương Nhất lộ ra một cái dáng tươi cười, kết quả lại là như tinh tinh nhe răng cười.

Lăng Tu đem áo khoác cởi, đắp lên trên người Dao Linh Ngọc: "Ngươi bây giờ có chút suy yếu, nên nghỉ ngơi thật tốt."

"Ân" Dao Linh Ngọc gật đầu.

Lăng Tu hơi sửng sốt, Dao Linh Ngọc như vậy, không khỏi làm hắn nhớ tới Đường Tiểu Mạt, thời điểm đó Đường Tiểu Mạt cũng như Dao Linh Ngọc.

Mới vừa đứng dậy, góc áo bị Dao Linh Ngọc kéo, cúi đầu nhìn lại, chỉ đón nhận ánh mắt ủy khuất của Dao Linh Ngọc.

"Làm sao vậy?" Giọng nói bình thường, không có quá nhiều tình cảm.

"Lăng Tu, ta là rất vô dụng phải không? không có thể giúp ngươi." Dao Linh Ngọc vì mình nhu nhược mà cảm thấy áy náy.

Lăng Tu không chút thay đổi: "Lớn lên thì cần một cái quá trình, sau này ngươi chậm rãi sẽ hiểu!"

Nói xong, xoay người rời đi.

Trương Nhất vẫn đi theo bên cạnh hắn, sau khi đi ra xa một khoảng cách, liền không chịu nổi lòng hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Lão Lăng, trên đầu muội tử kia có hai lỗ tai đầy lông là cái gì tình huống? Cái tân thế giới này cũng có đồ trang sức như vậy sao?"

"Nàng là linh hồ!"

"Linh hồ? DCMN, nàng là hồ ly, chẳng phải chính là hồ ly tinh sao? Ta đi, chuyện khó gặp như vậy, thế mà ca cũng có thể đụng phải." Trương Nhất ngạc nhiên ở tại chỗ.

 

 

Bình Luận (0)
Comment