Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sau khi được Trương Nhất tự thuật, Lăng Tu đại khái lý giải đối với những tao ngộ hắn rồi.
Khi bay ra từ trong trùng động thì, phi thuyền của Trương Nhất liền mất khống chế, rơi vào một hòn đảo nhỏ Vô Danh, làm hắn khóc không ra nước mắt chính là, trên hòn đảo nhỏ này đều là nam nhân, không có một nữ nhân, ngay cả động vật côn trùng đều là giống đực.
"Lão Lăng, ngươi nghe nói qua chuyện mang thai nam nhân chưa?" mặt Trương Nhất đầy nước mắt nước mũi, chua xót nói.
Lăng Tu lắc đầu: "Chưa nghe nói qua." Lại nhíu nhíu mày hỏi, "Nam nhân làm sao có thể mang thai?"
"Đúng vậy, nam nhân làm sao có thể mang thai, mẹ nó nhưng loại chuyện không thể có này lại để ca đụng phải."
Trương Nhất hùng hùng hổ hổ nói, "Trong chỗ sâu của hòn đảo này có một dòng nước suối, hết thảy sinh vật chỉ cần uống nước suối này là có thể mang thai, nhưng sinh ra toàn là giống đực, không có giống cái, chính bởi vì dòng nước suối này, sinh vật trên đảo này mới có thể sinh sôi nảy nở hậu đại, không có bị diệt sạch."
Lăng Tu nghe cũng âm thầm chắt lưỡi, tân thế giới này quả nhiên là nhiều cái địa phương thần kỳ, cư nhiên có một hòn đảo nhỏ như vậy.
Phong lão đầu hút thuốc, nhịn không được chen miệng nói: "Cái hòn đảo kia hẳn là nam nhi đảo, bởi vì toàn bộ đều là nam tính, cho nên có rất nhiều truyền kỳ, trước kia lão đầu ta đã đi qua nơi đó một lần, thấy nam nhân cùng nam nhân hôn môi, thực sự là ác tâm cực độ!"
"Đầu trứng nói rất đúng, nam nhân làm cùng nam nhân, nếu không phải là ca có thực lực, thì cúc hoa đã bị tàn phế rồi." Trương Nhất bực tức nói.
Nghe được hai chữ 'Đầu trứng' này, khóe miệng của Phong lão đầu nhịn không được mà nhăn lại, cuối cùng đành phát tác.
Mà Trương Nhất lại phảng phất như không có chuyện gì tiếp tục nói: "Nếu như ném một nữ nhân vào chỗ đó, thì sẽ bị chơi tới chết."
Lăng Tu bất đắc dĩ: "Ngươi làm thế nào để rời khỏi hòn đảo này?"
"Còn có thể đi như thế nào, đương nhiên là ngồi thuyền a."
Trương Nhất vỗ mạnh bắp đùi, "Ta ở trên đảo mất một tháng rồi rốt cục cũng thấy được một con thuyền thuyền, là thuyền của hải tặc, đầu lĩnh hải tặc còn là một nữ nhân."
"Ngươi đoạt thuyền của bọn họ?" Lăng Tu hỏi.
"Không phải, là ta chinh phục đầu lĩnh hải tặc kia." Trương Nhất cười hắc hắc nói, biểu tình tương đối đắc ý.
Lăng Tu không nói gì, tên này thật là đi tới chỗ nào cũng không quản được đồ chơi trong đũng quần kia.
"Dựa vào, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ca biết không, ngươi cũng biết trên hòn đảo này đều là nam nhân, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, ai sẽ quản nàng là đầu lĩnh hải tặc không, lão tử trực tiếp cậy mạnh liền chinh phục nàng."
Trương Nhất rất là hiên ngang lẫm liệt, toại vẻ mặt dâm tà tiến đến bên tai Lăng Tu, hạ giọng, hèn mọn cười nói, "Đúng có nói nhảm nữa, ngươi còn có thấy nàng đi với ta không."
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lộ ra một vẻ rất không tự nhiên mỉm cười: "Ngươi quăng nàng đâu rồi?"
"Không nói nhảm nha, nguyên tắc của ca chính là đi ngang qua vạn bụi hoa thì không dính thân dù chỉ một phiến lá, điểm này ngươi cũng không phải không biết."
Trương Nhất cầm một khối thịt khô bỏ vào trong miệng nhai lên, "Chạy đến Chính Nghĩa đảo chính là vì né tránh xú bà nương này."
Nghe đến đó, Lăng Tu thật sự là không có hứng thú nghe chuyện phong lưu của hắn, hỏi ngược lại: "Có biết Sở Ly Nguyệt ở đâu hay không?"
"Ca rất muốn nói, nhưng ca không biết." Trương Nhất đem thịt trong miệng nuốt xuống.
Lăng Tu khẽ thở dài một cái, ngẫm lại, sau khi bọn họ lao ra tự trong trùng động thì liền bay ra ba phương khác nhau, nếu như Trương Nhất biết được vị trí của Sở Ly Nguyệt mới lạ.
"Yên tâm, Ly Nguyệt MM là đại năng giả Băng Hệ, nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta nhanh chóng chạy tới Thần Thành đi, nói không chừng nàng đã chờ chúng ta ở Thần Thành." Trương Nhất vỗ vỗ vai Lăng Tu, tùy tiện nói.
Lăng Tu gật đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.
Phong lão đầu ở bên cạnh nghe như lọt vào trong sương mù, một mực đẽo gọt 'Trùng động' là thứ gì? Là tên người sao, hay là địa danh nào đó? Sao cho tới bay giờ hắn vẫn không nghe nói qua a. Suy tư một hồi lâu cũng không nghĩ ra cái nguyên cớ nào, cuối cùng liền vỗ ót một cái, đơn giản không muốn nói.
Khương Hạo Tuấn đang vận chuyển vật tư, tuy rằng Chính Nghĩa đảo bị Trọng An tàn phá một mảng lớn, nhưng việc kinh thương mậu dịch vẫn còn đang vận hành bình thường, rượu, nước uống, những vật lương thực này đều thông qua Ruby để tiến hành mua bán, sau đó vận chuyển từ cửa hàng lão lên thuyền.
Đúng lúc này, thần tình trên mặt một nhân viên vận chuyển xuất hiện một chút mê hoặc, dường như có một cổ sóng nhiệt đang thổi tới từ bầu trời, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác kỳ quái, ngẩng đầu lên theo bản năng, nhưng vừa nhìn xuống, con ngươi liền chậm rãi phóng đại, miệng chậm rãi mở ra, khuôn mặt dần dần trắng bệch, lướt qua một cái vẻ kinh hãi, một nét sợ hãi, một tia tuyệt vọng, từ đáy lòng lan tràn đến các ngõ ngách trong thân thể, bọc vật tư khiêng trên người cũng rơi trên mặt đất.
Cử động kỳ quái của hắn, nhất thời hấp dẫn mọi người chú ý, đều ngẩng đầu lên, không hề ngoại lệ, đều giống như gặp quỷ vậy, vẻ sợ hãi sắc mặt trắng bệch vô sắc lan ra rất nhanh.
Đáy lòng có cái thanh âm run rẩy nỉ non: Trời ạ, này... Đó là cái gì...
Ầm vang âm hưởng càng lúc càng lớn, càng ngày càng âm vang, trừ bọn họ ra, Trương Nhất, Phong lão đầu cũng đã nhận ra, ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên.
"DCMN, là một khối thiên thạch a." Trương Nhất ngưng thần nói.
"Thiên thạch cái cầu, đó là... Hỏa Hoàng!"
Sắc mặt Phong lão đầu đầy vẻ kinh khủng, ánh mắt đang run rẩy kịch liệt.
Chỉ thấy cách một cây số trên bầu trời, một đoàn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực cuồn cuộn kéo theo một cái đuôi lửa xẹt qua trời cao, giống như một con kim ô, mang theo nhiệt độ nóng cháy đang bay tới, toàn bộ thiên địa đều bị hỏa diễm này chiếu ánh xuất hiện màu đỏ.
Cùng lúc đó, có chí ít ba mươi chiếc thuyền hải tặc xuất hiện ở trên mặt biển, đội ngũ đang hướng về Chính Nghĩa đảo, đồ án trên cờ xí của bọn họ rất khác nhau, điểm duy nhất giống nhau chính là góc bên phải có tiêu chí hỏa diễm, uy thế mênh mông cuồn cuộn!
( Chính Nghĩa đảo )
Trọng An đang an tĩnh dựa lưng vào một bức tường sắp đổ nát, toàn thân bẩn không chịu nổi, máu loãng cùng bụi bặm hỗn hợp với nhau, dính liền ở trên thân thể hắn. Thiết Thiết tựa sát hắn, tựa đầu gối lên bắp đùi của hắn.
Lâm Dao thất hồn lạc phách, co ro thân thể ngồi giữa phế tích, nhìn trâm gài tóc Lâm Hải đưa cho nàng suy nghĩ tới xuất thần, nước mắt chẩy ra tự khóe mắt.
Mà bốn phía, đều đang tiến hành công việc cấp cứu, tìm kiếm Hải Vệ Quân còn sống sót bị chôn ở dưới phế tích.
Khi đoàn hỏa diễm này xẹt qua bầu trời, dùng uy thế vô cùng lao tới hướng Chính Nghĩa đảo thì, thân thể Trọng An run rẩy dữ dội, chợt đứng lên từ dưới đất.
Lâm Dao cũng ngẩng đầu, trong tròng mắt là vẻ run rẩy, nhìn theo đoàn hỏa diễm xẹt qua bầu trời.
"Tin tức của người kia thật đúng là linh thông a, ta vừa thụ thương thì hắn đã tới rồi, xem ra là chuẩn bị khai đao với Chính Nghĩa đảo."
Trọng An khổ sở cười cười, lập tức sắc mặt trở lên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên chiến ý cuồng mãnh, quát to, "Tập hợp đội ngũ, chuẩn bị nghênh chiến!"
"Vâng "
Hải Vệ Quân đang nhìn bầu trời sững sờ cùng thét lên trả lời.