Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tạp Địch Nặc xác định không có đội thuyền khác nhìn hướng bên này thì, mới cẩn thận một chút, mà lại vô cùng kiên định nói: "Ta và Lăng Tu huynh đệ mới quen mà như đã thân, nếu mà Hỏa Hoàng đại nhân thực sự ra tay với hắn, ta đương nhiên phải cứu hắn rồi."
"Thế nhưng lão đại, không phải là ta đả kích ngài, Hỏa Hoàng đại nhân có tính khí nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, chúng ta đối nghịch với Hỏa Hoàng đại nhân, không nói có thể cứu Lăng Tu hay không, dù sao kết quả của chúng ta cũng nhất định sẽ rất thê thảm, nói không chừng sẽ bị Hỏa Hoàng đại nhân dùng hỏa diễm thiêu sống!" Người bộ hạ này thấp thỏm bất an nói.
Tạp Địch Nặc giơ tay lên vỗ một cái vào ót của hắn: "Điều này còn cần ngươi nhắc tới sao, Ta đã rất sợ, ngươi vừa nói làm ta càng sợ thêm." Giọng điệu thay đổi, nhìn về phía Chính Nghĩa đảo, ánh mắt kiên nghị, "Thế nhưng, Ta sẽ không rút lui, nhất định phải làm!"
"Vì sao?"
Người bộ hạ này không giải thích được, nhóm hải tặc bọn họ từ trước đến nay đều vô câu vô thúc, qua quen với cuộc sống tự do tự tại, trong lúc bất chợt phải đi làm một việc nguy hiểm như vậy, tràn ngập sự tình đại nghĩa, thì cảm giác thấy không quen.
"Bởi vì tình hữu nghị!" Tạp Địch Nặc nhìn phía trước, nghiêm túc hồi đáp.
Thành viên trên thuyền liên nhất tề sửng sốt, bọn họ là lần đầu tiên thấy thuyền trưởng của mình chăm chú như vậy, cẩn thận tỉ mỉ như vậy,... Ân... Có mùi vị nam nhân như vậy.
"Tạp Địch Nặc, mau lái thuyền của các ngươi đi, mẹ nó mùi quá thối!" Một câu quát mắng bất mãn truyền đến.
Nghe vậy, vẻ mặt Tạp Địch Nặc vốn đang thành thật lập tức xoay người, mặt mỉm cười nói: "Được được được, chúng ta sẽ đi ra xa một chút, thật sự là xin lỗi."
Nói xong, hạ lệnh thuyền viên chuyển bánh lái, cách xa thuyền của Ngao đội trưởng này một chút.
"Ngươi cái tên rắm thúi chết tiệt, ai cho ngươi đi qua hướng chúng ta, cút xa một chút, không cút xa một chút lão tử sẽ dùng một cây đuốc tiêu diệt toàn bộ người trên thuyền của người!" Lại một đội trưởng càu nhàu hung hăng lên tiếng.
Tạp Địch Nặc lại đành phải sai người chuyển bánh lài, đem thuyền lái ra xa một chút.
"Cút xa một chút, đừng tới bên này!"
"Thối quá, ngươi muốn chết hay sao, lái thuyền của ngươi đi."
"Mẹ, nơi này không hoan nghênh ngươi, nhanh chóng cách xa một chút, nếu không lão tử đánh chết ngươi!"
Thật giống như nổi lên hiệu ứng Hồ Điệp vậy, đâu đâu cũng có tiếng mắng chửi vang lên.
Tạp Địch Nặc gật đầu, cuối cùng trực tiếp lái thuyền thoát khỏi đội ngũ, lẻ loi một mình ở phía hậu phương.
Nghe đội thuyền phía trước chuyền đến từng đợt tiếng cười châm chọc, đám thuyền viên rất không vui, cắn răng nghiến lợi nói: "Cùng là bộ hạ của Hỏa Hoàng đại nhân, sao đãi ngộ lại kém như vậy?"
"Đâu phải kém, là ta không muốn có quan hệ cùng bọn họ mà thôi!" Tạp Địch Nặc hất mái tóc, tiêu sái tự an ủi mình.
"Nhưng ta cảm giác lòng tự trọng bị đả kích rất nhiều?"
"Đả kích cái em gái ngươi a, đã nhiều năm như vậy, còn không có quen hay sao?" Tạp Địch Nặc trách mắng.
"Xem bọn hắn cười hài lòng chưa kìa, lão đại, trong lòng ngươi thực sự không có chút gì hay sao?" Lại một thuyền viên tức giận bất bình nói.
Tạp Địch Nặc thở dài, tựa như quả bóng xì hơi vậy: "Trong long ta làm sao có thể không có gì được, nhóm hải tặc chúng ta thành lập ở trên ước nguyện ban đầu chính là tùy tâm tùy ngao du biển rộng, nhưng từ khi gặp phải Hỏa Hoàng, bị Hỏa Hoàng thu thành bộ hạ, hết thảy đều thay đổi, mấy năm nay, thực sự là khổ cho các huynh đệ."
Lời nói này, đông vào trong tâm khảm của đám thuyền viên.
Bọn họ tuy rằng mỗi người đều là dạ dày không tốt, dẫn đến suốt ngày đánh rắm không ngừng, nhưng bọn họ cũng có mộng tưởng, cũng chính bởi vì một giấc mộng, bọn họ mới tụ tập ở cùng nhau, thành lập thành một nhóm hải tặc, mà giấc mộng kia chính là đi khắp thế giới, chinh phục biển rộng, nhìn xem hết thẩy mọi thứ trên đời này.
"Lão đại..." Từng tên một.
Tạp Địch Nặc vỗ vỗ bộ ngực, lớn tiếng bảo đảm nói: "Ta ở đây phát thệ, chờ sự tình hôm nay vừa xong, chúng ta liền giương buồm xuất phát, con mẹ nó không chịu người khác ước thúc như trước nữa, chúng ta chính là chúng ta!"
"Tốt, lão đại uy vũ!"
"Chúng ta muốn ngao du biển rộng lạc!"
"Quá hưng phấn a, khẳng định có rất nhiều chuyện thú vị đang chờ chúng ta, hắc hắc..."
Những lời này tựu như một liều thuốc kích thích, để cho thuyền viên trên thuyền kích động vạn phần, lớn tiếng ủng hộ hẳn, nương theo là tiếng đánh rắm như tiếng pháo vậy.
"Ầm ~ "
Nhưng vào lúc này, một viên đạn pháo màu đen cắt bầu trời, rơi vào mặt biển phụ cận còn thuyền, lực lượng đáng sợ cuộn trào mãnh liệt bao trùm tới, bot nước văng lên cao mấy trượng, toàn bộ con thuyền lung lay lắc lắc, mọi người ngã xuống, đều thất kinh, vẻ mặt ngơ ngác.
"Đã xảy ra chuyện gì? Người nào công kích chúng ta?" Thuyền viên buồn bực không dứt.
"Đánh rắm thúi kia, các ngươi điên cuồng cái gì vậy hả, ở phía sau nói nhao nhao cái gì, đều an tĩnh một chút cho lão tử, bằng không quả đạn pháo tiếp theo sẽ không phải là rơi vào mặt biển đâu, mà là rơi vào trên thuyền của các ngươi!" Lại là một tiếng uy hiếp truyền đến.
Thuyền viên trên ngẩng đầu nhìn lên, phía trước là một chiếc thuyền lớn đuôi thuyền có một nam tử cao to đứng ở đó, trên trán có ba đạo nếp nhăn rõ ràng, mắt bốc hàn quang, da dẻ ngăm đen không nói, còn gồ ghề như từng luống khoai.
"Lại là cái tên Ngao Vân Phi này, vì sao lúc nào hắn cũng nhằm vào chúng ta vậy?"
"Vừa rồi cũng là hắn liên hợp những đội trưởng khác xua đuổi chúng ta về phía sau."
"Thực sự là khinh người quá đáng!"
Thuyền viên trên thuyền cắn răng tức giận không dứt.
"Đừng càu nhàu nữa, Ngao Vân Phi này chúng ta không thể trêu vào!" Tạp Địch Nặc trấn an mọi người một cái, sau đó khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Ngao Vân Phi, khuyên can một phen, mới để Ngao Vân Phi vơi lửa giận.
"Lão đại, chúng ta sống quá ủy khuất !" Một thuyền viên oán giận.
"Các bộ vị thân thể của Ngao Vân Phi đều có thể biến thành lưỡi dao, sức chiến đấu phi phàm, dù cho cảm thấy ủy khuất cũng phải chịu đựng, hắn không phải là người mà chúng ta có thể đối phó, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mục đích hôm nay là cứu Lăng Tu huynh đệ, vì hữu nghị, chịu một chút ủy khuất thì có là cái gì!" Tạp Địch Nặc đại nghĩa lẫm nhiên nói.
"Tuy nói như vậy, bất quá lão đại, vì sao ngươi đột nhiên gọi hắn là Tiểu tu, thật là ghê tởm a?"
"Ác tâm cái nãi nãi ngươi a, đây là phong cách, hơn nữa nó nghe rất thân thiết, thoáng cái là có thể kéo gần cảm tình của ta và tiểu tu, quên đi, nói với các ngươi cũng không hiểu, dù sao cũng vì tiểu tu, bản treo sẽ làm bất cứ giá nào!" Tạp Địch Nặc chống nạnh hai tay nói.
(Bờ biển Chính Nghĩa đảo)
Tiếng chim muông kêu lên không ngừng, hỗn tạp với thanh âm Liệt Diễm thiêu đốt...
Kình phong điên cuồng, nhiệt độ cao đốt không khí vang lên từng kiêu kêu lép bép, cát bay đá chạy, bụi bặm quay cuồng, Trọng An hóa thành một con ưng khổng lồ không ngừng vỗ cánh trên không trung, chống đối với hỏa diễm của Hỏa Hoàng Hoàng Thao.
Phong đối kháng cùng lửa!
Không gian đều kịch liệt rung chuyển, tràng diện cực kỳ rung động.
"Thiếu tá mau ngăn cản thế tiến công Hỏa Hoàng, nhanh, điều quân hạm đến, lấy nước biển công kích Hỏa Hoàng, thủy khắc hỏa, chúng ta phải trợ giúp thiếu tá một tay!" Một người tướng lĩnh Hải Vệ Quân nói.